Hôm nay Lăng Tử Quân thực sự rất cao hứng, tâm trạng vui vẻ ngọt ngào khiến anh không kìm được khóe môi cứ luôn cong cong ý cười.
Mặc kệ thân thể mệt mỏi vì đi một chặng đường xa không ngơi nghỉ mà đã làm việc liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này tinh thần anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Vừa lái xe, người đàn ông nọ còn tùy hứng huýt sáo, lại nhìn thấy bên đường có một cửa hàng bán hoa trông rất vừa mắt, vậy là liền tấp xe vào lề, muốn ghé đến đó mua một bó hoa tặng cho cô gái mà anh yêu.
Trong mắt Lăng Tử Quân, Nhan Lam luôn là một cô gái rất dịu dàng, xinh đẹp, tràn đầy sự thiện lương.
Cô hệt như một đóa hoa nhỏ mà anh muốn đặt trong lồng kính để có thể cả đời nhìn ngắm không rời mắt.
Thế nhưng hoa không thể được nuôi dưỡng theo cái cách độc đoán đó được, bởi thế anh đành phải kiềm lòng nhìn cô tung hoành ngang dọc khắp nơi mà không thể giữ cô cạnh bên mình.
Có lẽ tự do luôn là điều thích hợp với Nhan Lam, từ sau khi cô rời khỏi vị trí thư ký của anh, trở thành thư ký của người khác, mối quan hệ của bọn họ tuy xa mà gần, cũng không quá khác biệt hay là xa cách như Lăng Tử Quân đã từng nghĩ trước kia.
Quả nhiên Nhan Lam đã nói đúng, cho dù cô có thực sự ở bên cạnh anh, trở thành thư ký của anh, nhưng nếu bản thân cô không muốn thì trái tim của cô gái đó mãi mãi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bao-boi-cua-tong-tai-tuyet-tinh/484114/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.