Dì Dương đưa Nhan Lam lên lầu hai, đi băng qua dãy hành lang dài thênh thang được trải thảm nhung mềm mại, hai bên bức tường treo đầy tranh ảnh được Lăng lão gia mua về từ mấy buổi bán đấu giá, cuối cùng hai người cũng dừng lại ở trước cửa một căn phòng.
Cửa phòng đẩy ra, bên trong bày trí màu sắc tươi sáng, căn phòng rộng lớn nhưng lại mang tới cảm giác vô cùng ấm cúng và tiện nghi. Vật dụng bên trong đầy đủ không thiếu thứ gì, trên tường còn đặc biệt trang trí hình ảnh nhằm kích thích tư duy cho trẻ đang phát triển.
Rất nhanh Nhan Lam đã nhìn thấy Văn Văn đang chập chững đi đi lại lại trong phòng.
Văn Văn hai tuổi đã bập bẹ nói được và đi được rồi, cậu bé mặc chiếc quần yếm màu xanh đáng yêu, mang theo chiếc giày cùng màu đứng ở phía xa.
“Văn Văn!”
Nhan Lam thổn thức gọi tên con, khoé mắt cô ửng đỏ lên vì cảm xúc dâng trào lúc này.
Nghe thấy tiếng mẹ, cậu bé Lăng Tử Văn ngô ngô nghê nghê xoay người nhìn. Phát hiện ra Nhan Lam, khoé môi đỏ như máu của thằng bé nhoẻn lên cười tươi, lộ ra hàm răng sún đáng yêu muốn chết.
Nó nhận ra mẹ mình, dù là lâu rồi không gặp nhưng tình mẫu tử thiêng liêng gắn kết hai mẹ con, Văn Văn chạy về phía mami, vừa chạy vừa dang tay muốn ôm cô.
“M…mẹ-ẹ!”
Tuy Văn Văn nói không rõ ràng lắm, nhưng Nhan Lam có thể nghe ra được là thằng bé đang gọi cô.
Cô chạy vội về phía con, quỳ xuống ôm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bao-boi-cua-tong-tai-tuyet-tinh/484074/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.