Tư Lan nói ra câu nào thì Thái Văn Bối liền chặt chém câu đó không thương tiếc. Nhan Lam thầm nghĩ không biết có phải hai người họ kiếp trước có nợ nần gì nhau không, kiếp này oan gia ngõ hẹp thật đấy, rõ là không ưa nhau nhưng lại suốt ngày chạm mặt hạnh họe. 
Nói được mấy câu đàng hoàng rồi lại đâm chọt đối phương, làm thế không thấy mệt à? Tư Lan và Thái Văn Bối không mệt, nhưng Nhan Lam thì mệt giùm đấy. 
Mắt thấy Nhan Lam lại dửng dưng không để tâm đến mấy chuyện này, sắc mặt Tư Lan càng lúc càng không tốt. 
Từ hồi đại học cho tới giờ Tư Lan vẫn luôn ghét nhất chính là thái độ của Nhan Lam, trông cô lúc nào thản nhiên không để tâm đến thế giới bên ngoài, cô chẳng bao giờ biết nổi giận, biết ham mê yêu thích bất cứ thứ gì. Con người sống có nội hàm, thần thái thanh cao, khiến người khác luôn cảm thấy cô không phù hợp với cuộc sống nhân gian, giống thần tiên vậy ấy. 
Tư Lan làm bất cứ điều gì trêu ngươi Nhan Lam cũng không đủ khả năng khiến cô liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ là một chút, bởi thế Tư Lan rất không cam tâm. 
“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.” 
 
 
“Dù sao cũng là bạn cũ, tớ quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhan Lam cũng là bình thường thôi mà.” 
Tư Lan chua ngoa không được thì bắt đầu giở giọng người tốt, cô mềm yếu nói: 
“Chỉ là gần đây tớ thường xuyên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bao-boi-cua-tong-tai-tuyet-tinh/484068/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.