Không nghe thấy tiếng đáp trả của Nhan Lam, Lăng Tử Quân cũng hiểu rõ hiện tại tâm trạng của cô không tốt. Cho dù không thể nhìn thấy được gương mặt đó, thế nhưng Lăng Tử Quân lại chắc chắn rằng trong đôi mắt xinh đẹp kia giờ này đã ngập tràn bi thương. 
“Tiểu Lam, em phải thật bình tĩnh nghe anh nói.” 
Thanh âm của Lăng Tử Quân trầm thấp áp đảo thần trí của Nhan Lam, anh nói với dáng vẻ nghiêm túc thận trọng, giống như sợ Nhan Lam không tin tưởng mình. 
“Anh đến buổi tiệc đó không phải chỉ vì giữ thể diện cho chính mình, càng không phải là vì thuận theo sự hồ nháo của Văn Bối.” 
Lăng Tử Quân vẫn luôn là vậy, anh luôn rất thấu hiểu nỗi lòng của Nhan Lam. Anh biết cô đang lo lắng điều gì, vậy nên rất nhanh đã giải thích cho cô biết. 
Chỉ đáng tiếc là, vì sao cái gì anh cũng hiểu, nhưng lại chẳng thấu nỗi tình cảm của cô dành cho anh kia chứ? 
Nhan Lam mơ hồ cầm điện thoại, cô muốn há miệng nói chuyện nhưng lại lực bất tòng tâm, liều mạng mấy lần cũng không thốt lên nổi một lời. 
 
 
Nhan Lam mơ hồ cầm điện thoại, cô muốn há miệng nói chuyện nhưng lại lực bất tòng tâm, liều mạng mấy lần cũng không thốt lên nổi một lời. 
Những gì mà cô đang hoài nghi trong lòng, hiện tại đều được Lăng Tử Quân tường tận giải thích rõ ràng. 
Vậy ra anh không phải vì như thế mà đến bữa họp mặt đó. Nhưng nếu không phải vì hai lí do đó, anh đến chỗ đó làm gì chứ? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bao-boi-cua-tong-tai-tuyet-tinh/484063/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.