Hai người ăn xong bữa tối đã là hơn 9 giờ, 10 giờ kí túc xá đóng cửa, cũng đã đến lúc phải quay trở về rồi. Nhan Lam nói là mời anh một bữa, nhưng Lăng Tử Quân vẫn không cho cô trả, đến phút cuối khi Nhan Lam gọi phục vụ tới thanh toán mới biết là Lăng Tử Quân khi nãy đã ra ngoài tính tiền trước rồi. 
Trên đường về Nhan Lam có chút không vui nhìn anh: 
“Không phải đã nói là để em mời bữa này rồi sao?” 
Lăng Tử Quân vừa đi vừa đỡ cô, nghe cô nói vậy lại nhìn thấy gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô gái hơi cau có, anh chỉ khẽ cười. 
“Ai lại để cho một cô gái thanh toán tiền ăn hửm?” 
Nhan Lam vẫn không cam tâm: “Nhưng em muốn cảm ơn anh mà.” 
“Cảm ơn tôi?” Lăng Tử Quân thắc mắc: “Cảm ơn vì điều gì chứ?” 
“Thì em muốn cảm ơn anh vì đã giúp em.” 
 
 
Nghe vậy, ý cười trên môi của Lăng Tử Quân càng thêm đậm. Anh đưa tay xoa xoa đầu cô, cũng không biết vì sao hôm nay bản thân mình lại cười nhiều đến mức này nữa. 
Ngày thường biểu tình trên gương mặt của Lăng Tử Quân không mấy khi phong phú như vậy. Hiếm lắm mới thấy anh nói nhiều hơn hai- ba câu một ngày, “cười” càng không có trong từ điển của anh. 
“Cảm ơn thì cũng có rất nhiều cách mà.” Lăng Tử Quân thản nhiên nói. 
Nhan Lam khó hiểu nhìn anh, lại ngượng ngùng đưa tay chạm vào đầu mình… hình như tiền bối họ Lăng này rất thích sờ đầu cô, xúc cảm ấm áp từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bao-boi-cua-tong-tai-tuyet-tinh/484058/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.