Rất nhanh sau đó phục vụ đã bưng mấy món ngon lên, trên bàn đầy ắp đồ ăn, toàn là những món đắt tiền, chất đạm của thịt chiếm số đông, trong khi chất xơ của rau thì bốc hơi tìm không thấy.
Nhan Lam híp mắt nhìn về phía Thái Văn Bối, cười trêu cô:
“Cậu muốn vỗ béo tớ đó hả?”
“Cũng có thể cho là như vậy.”
Khóe môi của Thái Văn Bối từ nãy đến giờ giương cao không có dấu hiệu hạ xuống, cô nàng giơ điện thoại trên tay, hướng về phía Nhan Lam bắt cô cười với mình.
“Cười lên tớ xem nào.”
“Chụp cái gì không biết, còn không mau ăn đi, đồ ăn nguội bây giờ.”
Nhan Lam không để ý Thái Văn Bối chụp hình làm gì, cô nâng chiếc thìa đang cắm vào con tôm mà mình đang cầm trên tay, hướng về phía ống kính nhoẻn miệng cười thật là xinh.
Thái Văn Bối chơi thân với Nhan Lam mười mấy năm trời, từ thuở hai người còn bé tí ấy, vậy mà bao năm nhìn bạn thân vẫn không đủ đã, cảm thấy nhan sắc của Nhan Lam đúng là trời phú mà! Người gì mà xinh đẹp hết phần thiên hạ cơ.
Chụp hình xong, trong lúc Nhan Lam đang ăn Thái Văn Bối ở dưới gầm bàn lén lút lấy điện thoại gửi hình ảnh cho tiền bối họ Lăng xem, kèm với lời nhắn:
“Tiền bối à, Tiểu Lam hiện tại đang ăn cơm tối, anh không cần lo lắng.”
Lúc nhận được tin nhắn này Lăng Tử Quân vẫn còn đang làm việc, điện thoại vừa báo tin nhắn tới, Lăng Tử Quân liền nhấc điện thoại xem ngay, tạm gác công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thai-bao-boi-cua-tong-tai-tuyet-tinh/268995/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.