Sau khi tán gẫu cùng Biệt Lâm xong, Lục Bất Phá bắt đầu nghiên cứu lịch sử Mang Tà Tinh. Hơn ba trăm năm, nói nhiều cũng không nhiều, nhưng cũng không tính là quá ít, tuy vậy so với lịch sử hai ba trăm năm của nước Mỹ lại đơn giản hơn. Trải qua sự tồn vong của chủng tộc, nhân loại đã trở nên có nhân tính hơn rất nhiều.
Tỷ như: sau khi bọn họ đến Mang Tà tinh không tàn sát dân bản xứ Thiết Đạt nhân, mà cùng chung sống hòa bình với những người này, thậm chí không hề xâm chiếm khu rừng nơi Thiết Đạt nhân sinh sống, mà ở vùng đất cằn cỗi bên ngoài rừng thành lập nên xã hội tiên tiến như thế. Thậm chí một số ít Thiết Đạt nhân còn rời khỏi rừng vào thành phố cùng nhân loại công tác và sinh hoạt.
Tỷ như: trẻ em chính là trung tâm được tất cả mọi người cùng bảo vệ, trẻ em từ khi ra đời đến năm 14 tuổi, toàn bộ từ chính phủ liên bang đến cha mẹ hay người nuôi dưỡng, cho dù là ai cũng không thể lấy bất cứ danh nghĩa nào để thương tổn nhi đồng, nếu làm trái pháp luật sẽ bị băng hình (một loại hình phạt đem tội nhân bỏ vào máy đông lạnh cho đến chết, người bình thường khó có thể chịu được).
Tỷ như: bất cứ cá nhân nào cũng không được phép bắt giết, buôn bán các động vật hoang dại hay sản phẩm làm từ chúng, công nhân chăn nuôi lẫn đồ tễ nhất định phải được Tổng hợp lại bộ trao quyền chuyên ngành mới được hành nghề, mỗi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-tang-tu/2404822/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.