Chương trước
Chương sau
Viết xong hai bài thơ giúp Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá rời phòng ngủ đi đến thư phòng tiếp tục suy nghĩ mười ba bài kia. Ai, còn nói đi tìm Hiên Viên Chiến trút giận, kết quả chẳng những không có tiết được căm phẫn, lại phải làm thêm một bài thơ, ghi ra hai tờ giấy. Quên đi quên đi, cùng so đo với tên đại ngốc kia không phải chính mình cũng thành thằng khờ sao?

Nhưng mười ba bài thơ này giải quyết làm sao bây giờ? Nhìn bức tranh manga vừa vẽ, trong đầu Lục Bất Phá chỉ nghĩ đến phim hoạt hình《 Once piece 》 với《 Hunter 》mà hắn vẫn chưa xem xong. Ô ô ô, nhớ phim hoạt hình quá đi, nhớ manga quá đi, nhớ phim Mỹ quá đi, cái Mang Tà tinh chán chết này.

Ở trong thư phòng phí một buổi chiều, một bài thơ cũng không “sáng tác” ra, mà vẽ được hơn mười nhân vật trong manga. Suy nghĩ một lát, hắn bỏ viết xuống. Mở cửa ra, Lục Bất Phá liền bị dọa mất hồn, người đứng bên ngoài nhiều thật nha.

“Tiểu Phá, viết xong rồi sao?”.

Nhiều người cùng lên tiếng hỏi.

Trên khuôn mặt Lục Bất Phá xuất hiện ba dấu hắc tuyến: “Chưa.” Lập tức, mặc kệ là già trẻ lớn bé, hai vai trong nháy mắt sụp xuống. Lục Bất Phá không thèm quan tâm phản ứng của những người kia như thế nào, lúc này hắn đã quyết tâm, tuyệt đối không thể mềm lòng.

“Sáng tác phải có linh cảm, ta cũng không phải thi tiên thi thánh, xuất khẩu thành thơ. Ta muốn đi ra ngoài một chút, để giải sầu, lẫn điều chỉnh tâm trạng”.

Mọi người vừa nghe, lập tức tập hợp cùng một chỗ khẽ bàn bạc, vài phút sau, Bạch Thiện làm người phát ngôn nói: “Tiểu Phá đã tỉnh lại nhiều ngày, nhưng đều ở trong phòng, quả thật rất buồn.” Hắn nhìn về phía Hiên Viên Chiến cùng Charlie King: “Hiên Viên thượng tá, Charlie King, hai người cùng Tiểu Phá đi tham quan Bắc Đàn một chút đi”.

“Yeah!” Lục Bất Phá nhảy dựng lên, có thể ra ngoài chơi! Hắn sắp chán chết rồi.

Biệt Lâm chen vào: “Chủ tịch quốc hội, có thể cho ta đi cùng được không, ta muốn bất cứ lúc nào cũng có thể ghi lại lời Tiểu Phá nói”.

“Được”.

“Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”.

Lục Bất Phá vọt vào phòng ngủ thay đồ, còn nói với Hiên Viên Chiến hắn muốn dụng cụ thu thập hình ảnh (chính là mấy chụp hình ở Mang Tà Tinh),cho dù nói như thế nào thì nơi này cũng là ngoại tinh cầu, hắn phải đi tham quan cho đã, không chừng ngày nào đó có thể xuyên trở về.

……………

Ngồi bên trong phi hành khí, Lục Bất Phá đông sờ sờ tây sờ sờ. Lần trước, tâm tình của hắn còn nhộn nhạo, thương tâm lại buồn khổ, nên chưa quan sát kỹ. Thấy hắn hưng phấn như thế, Charlie King nở nụ cười, Tiểu Phá cần phải giống như bây giờ, tràn ngập tính trẻ con, hoạt bát cùng hiếu động, có lẽ bọn họ đã gây cho hắn áp lực quá lớn.

Lục Bất Phá cầm dụng cụ thu thập hình ảnh chụp xong bên trong phi hành khí, lại bắt đầu chụp bên ngoài. Hiên Viên Chiến lái với tốc độ chậm nhất để hắn chụp hình. Chợt nghe bên trong khoang thuyền thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô của Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến mới đem phi hành khí tiếp tục thả chậm tốc độ lại, cho hắn nhìn rõ ràng hơn.

“Hiên Viên Chiến, ngươi có thể dạy ta lái phi hành khí không? Quá phong độ mà!”.

Hiên Viên Chiến không chút do dự trả lời: “Được”.

“Wow! Hiên Viên Chiến, ngươi thật tốt quá đi!” Giống như đã quên giữa hai người còn hiềm khích, nếu không phải Hiên Viên Chiến đang “lái phi thuyền”, Lục Bất Phá nhất định sẽ bổ nhào vào trên người hắn.

Biệt Lâm nói: “Tiểu Phá, lái phi hành khí chính là kỹ năng sinh tồn mà mỗi người đều hiểu rõ. Chờ sau khi ngươi học xong, Ủy ban nhất định sẽ tặng cho ngươi một cái phi hành khí thích hợp.”

“Thật sao?!!”.

“Đương nhiên là thật, ta không có nói xạo.” Biệt Lâm lập tức nói, “Thân hình Tiểu Phá tương đối nhỏ, Ủy ban sẽ chế ra một phi hành khí phù hợp với chiều cao của ngươi, giúp ngươi dễ thao tác. A, sau khi trở về ta sẽ đề nghị với Chủ tịch quốc hội, sau khi Ủy ban thông qua, trung tâm nghiên cứu cơ giới sẽ bắt đầu chế tác cho ngươi”.

“Woa! Woa!” Lục Bất Phá chỉ nói một từ. Phi hành khí thuộc về chính mình sao? “Hiên Viên Chiến, ngày mai ngươi bắt đầu dạy ta đi”.

“Được”.

“Woa! Hiên Viên Chiến! Ta đột nhiên phát hiện ngươi rất đáng yêu!”.

Bán khuôn mặt của đối phương nháy mắt liền run rẩy.

Ở trên không vòng quanh Bắc Đàn vài vòng, Lục Bất Phá vẫn ý do vị tẫn. Nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa, hắn hỏi: “Charlie King, chúng ta có thể đi bên kia nhìn xem không?”[Ý do vị tẫn (Nguyên văn 意犹未尽): ý muốn chưa hết]

Charlie King nói: “Đó là nơi cư trú của dân bản xứ Thiết Đạt nhân tại Mang Tà Tinh. Bọn họ là những người rất lương thiện, dẫn ngươi đi cũng không thành vấn đề, bất quá thân phận hiện tại của ngươi vẫn còn đang trong giai đoạn giữ bí mật, chờ sau khi được công khai, chúng ta sẽ mang ngươi đi. Thực xin lỗi Tiểu Phá, còn phải ủy khuất ngươi tiếp tục nhẫn nhịn”.

“Không sao, không sao.” Lục Bất Phá cười nói, “Không phải chỉ là chờ vài ngày thôi sao, không thành vấn đề. Thế, Charlie King, ta có thể thường xuyên đi ra ngoài hít thở không khí được không?”.

Charlie King một trận đau lòng, thời gian qua bọn họ đã khiến Tiểu Phá sống quá ngột ngạt. Nàng nói: “Đương nhiên có thể. Không phải ngươi muốn Hiên Viên thượng tá dạy ngươi lái phi hành khí sao? Mỗi ngày ngươi đều có thể ra ngoài”.

“Yeah! A!”.

“Tiểu Phá!”.

Lục Bất Phá nhảy bật lên khiến đầu đụng vào nóc phi hành khí. Thế này có tính là vui quá hóa buồn không.

Ra ngoài hít thở không khí xong, khi trở về nhà trọ số 144 khu 39 phía nam, Lục Bất Phá lập tức bị bao vây.

“Tiểu Phá, thơ của ta hiện tại có thể làm chưa?”.

“Tiểu Phá, ngươi có linh cảm chưa?”.

“Tiểu Phá, ngươi có suy nghĩ chưa?”.

Nhìn những gương mặt tha thiết mong đợi, tâm tình vừa tốt lên một chút của Lục Bất Phá lại buồn bực. Hắn dùng gương mặt suy sụp nói: “Không cần gấp, đây là sáng tác chứ có phải nấu cơm đâu. Như vậy được không, từng người từng người. Ta một ngày chỉ có thể viết hai bài thơ, nhiều hơn nữa sẽ hôn mê a”.

Vừa nghe tới từng người từng người, tất cả mọi người đều im lặng. Trình tự sắp xếp sao đây? Không ai muốn vì thế mà phát sinh tranh chấp. Hiện trường yên tĩnh trở lại.

Lục Bất Phá đối với thái độ của mọi người rất kinh ngạc, bất quá hắn lập tức lý giải được “Như vậy được không? Chúng ta không ấn theo chức vụ, mà dựa theo tuổi tác. Trung Quốc có câu ngạn ngữ ‘tôn lão ái ấu’. Ai niên kỉ lớn nhất ta viết cho người đó đầu tiên, theo thứ tự sắp xếp xuống dưới”.

“Tiểu Phá, ‘tôn lão ái ấu’ nghĩa là gì vậy?” Biệt Lâm lập tức hỏi.

“Chính là tôn kính lão nhân, trân trọng trẻ nhỏ”.

“Ân, cách hay.” Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện tỏ vẻ đồng ý.

“Ân, không tồi.” Những người khác đều gật đầu.

Ở giữa một đám người khổng lồ thật sự quá mệt mỏi, Lục Bất Phá dứt khoát đứng trên ghế sa lon “Hảo, trong mọi người ai lớn tuổi nhất?”.

Chỉ thấy Hiên Viên Tri Xuân vẻ mặt tự hào tiến lên: “Ta nghĩ ta là ngươi lớn tuổi nhất”.

“Chuyện này thì chưa chắc à.” Thượng Quan Tùng Phong cũng bước lên, “Ta năm nay 101 tuổi lẻ bốn tháng”.

Hiên Viên Tri Xuân hừ lạnh nói: “Ta năm nay 101 tuổi lẻ bốn tháng mười ngày”.

Thượng Quan Tùng Phong lập tức nói: “Ta lẻ bốn tháng mời ngày năm giờ!”.

Hiên Viên Tri Xuân tức đến nỗi râu cũng bị thổi vểnh lên: “Tuổi của ta chính là lẻ bốn tháng mười ngày năm giờ bốn mươi phút!”.

Thượng Quan Tùng Phong nặng nề lại tiến lên từng bước: “Ta là lẻ bốn tháng 10 ngày…”.

Cằm đã rớt xuống đất từ lâu, Lục Bất Phá ra tiếng: “Ngừng Ngừng Ngừng…” Có khi nào hai vị lão nhân này tính chính xác đến từng giây không a.”Xem ra Hiên Viên lão bá bá cùng Thượng Quan lão bá bá đều có niên kỉ lớn nhất, hôm nay ta sẽ viết trước cho hai vị.” Những người khác mặc dù có điểm thất vọng, nhưng cũng không dị nghị, dù sao đây là làm thơ nha.

Chuyện này xem như tìm được biện pháp giải quyết rồi, Lục Bất Phá vọt vào phòng ngủ thay quần áo. Những người không có phận sự gì đều rời đi trước, Hiên Viên Tri Xuân cùng Thượng Quan Tùng Phong không ai nhường ai mà trừng lẫn nhau. Khoảng vài phút sau, Thượng Quan Tùng Phong quát: “Ta lẻ bốn tháng 10 ngày 5 giờ 40 phút 45 giây!”.

Hiên Viên Tri Xuân ha ha nở nụ cười, rất tự hào a.”Ta lẻ bốn tháng 10 ngày 5 giờ 40 phút 46 giây”

“Ngươi nói láo!”.

“Ta lấy danh dự của ta mà cam đoan!”.

“Ngươi sao có thể nhớ rõ như thế chứ?”.

” Ngươi cũng sao có thể nhớ rõ như thế chứ?”.

Hai người ở phòng khách trống trải hăng hái cãi nhau vấn đề tuổi tác, Lục Bất Phá tránh ở phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Hiên Viên Chiến, gia gia của ngươi 101 tuổi thật sao? Ông ấy thoạt nhìn cao lắm chỉ 65 tuổi!”.

Hiên Viên Chiến bình tĩnh nói: “Mang Tà nhân đều sống rất thọ, trung bình khoảng 120 tuổi, xem tình hình sức khỏe trước mắt của ông nội ta, ông ít nhất có thể sống đến 140 tuổi.”

Lục Bất Phá líu lưỡi: “Thật sự trường thọ a. Vậy ba ba của ngươi bao nhiêu tuổi?”.

“65 tuổi”.

“Ông trời ơi! Còn đại bá của ngươi?”.

“69 tuổi”.

“Vậy… Charlie King?”.

“40 tuổi”.

“… Biệt Lâm”.

“31 tuổi”.

“Thẩm Dương”.

“32 tuổi”.

” La Bặc”. [Cây củ cải đó các bạn]

“36 tuổi”.

Lục Bất Phá chẳng biết tại sao đột nhiên đánh cái rùng mình, hắn mới 15 tuổi…

Người vừa bị kích thích, đang vùi đầu vào thư phòng làm thơ, mãi cho đến gần 32 giờ tối, hắn mới từ thư phòng đi ra, cầm trên tay hai tờ giấy, hé ra cho Hiên Viên Tri Xuân, hé ra cho Thượng Quan Tùng Phong, nhìn bọn họ kích động như điên mà nâng tờ giấy kia, Lục Bất Phá cũng không tin nổi bọn họ đều là những lão nhân.

“Ta đã viết giải thích ở mặt trên.” Đánh cái ngáp, không ăn uống gì, Lục Bất Phá trực tiếp vào phòng ngủ. Tại nơi đây đều là người khổng lồ trung niên cùng lão nhân, hắn muốn thích ứng, còn cần một đoạn thời gian rất dài.

Vọt vào bồn tắm nước nóng, sau khi đi ra ngoài, Lục Bất Phá phát hiện Hiên Viên Chiến đang đứng đó, trên tay cầm khay cơm tối “Ngươi không có ăn cơm chiều”.

Ta không muốn ăn. Lục Bất Phá cũng không nói như thế, mà nói: “Cám ơn.” Rồi mới vô tình mà tiếp nhận khay đi đến trước bàn. Hiên Viên Chiến thực sự muốn biết tại sao đối phương đột ngột như có cảm giác mất mác, bất quá hắn không hỏi.

Lục Bất Phá cũng tự mình mở miệng “Hiên Viên Chiến, trong nhà của ngươi gồm những ai? Ta chỉ nghe ngươi nhắc tới gia gia, ba ba cùng đại bá, nãi nãi của ngươi cùng mụ mụ đâu?”.

“Ngươi không hỏi.”

Lục Bất Phá quay đầu: “Ta không hỏi ngươi sẽ không chủ động nói sao? Có ai từng nói ngươi hay giội cho người ta gáo nước lạnh chưa.” Mất mác đã bị bất mãn thay thế.

“Không có.” Hiên Viên Chiến thành thực mà trả lời, hắn đi đến bên người Lục Bất Phá ngồi xuống, vẻ mặt vô sự đến đáng giận kia, nói, “Bà nội, mẹ và chị ta đều công tác trong quân đội”.

“Hả? Ngươi còn có tỷ tỷ?”.

“Đúng vậy, đó là con gái của bác ta”.

“Nói như thế ngươi là con trai độc nhất?”.

“Cha mẹ ta chỉ có mỗi mình ta. ” Lục Bất Phá không lý giải được biểu tình trên mặt Hiên Viên Chiến.

Lục Bất Phá do dự một hồi, nói: “Cha mẹ ta cũng chỉ có ta là con, ngươi không thích làm con trai độc nhất sao?”.

Bán gương mặt Hiên Viên Chiến nhăn lại: “Bọn họ có rất nhiều con, nhưng chỉ có ta còn sống”.

“A!”.

Không khí lâm vào trầm buồn, Lục Bất Phá không biết nói cái gì cho tốt.

“Điều này đối với Mang Tà nhân mà nói thì rất bình thường. Tỷ lệ sinh sản của chúng ta không tới 40%, còn sống chưa được 60%.” Hiên Viên Chiến lại biến thành mặt than.

“Ách… Không có cách nào sao? Tỷ như thụ tinh trong ống nghiệm gì đó”.

“Không được”.

Lục Bất Phá lại không biết nói cái gì cho phải. Nghĩ nghĩ, hắn thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, ngươi đã kết hôn chưa?”.

“Chưa”.

“Còn bạn gái?”.

“Có nghĩa là gì?”.

Lục Bất Phá sửng sốt: “Chuyện này ngươi cũng không biết? Chính là đối tượng để yêu đó. Nga, nói thế ngươi càng không hiểu. Chính là… đó là đối tượng ngươi nói lời yêu đó. Trước khi kết hôn không phải đều phải hẹn hò sao? Đôi bên cùng thích đối phương, cùng nói yêu, cảm thấy người kia là đối tượng thích hợp để kết hôn, sinh con, không hợp thì tách ra”.

Hiên Viên Chiến hoàn toàn chấn động khi nghe câu trả lời của Lục Bất Phá.

“Mỗi một Mang Tà nhân đều nhất định phải kết hôn vì liên bang sinh hạ con cháu, đây là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của Mang Tà nhân. Nam nữ song phương sau khi xác lập quan hệ trong một tháng nhất định phải kết hôn, sau khi kết hôn tuyệt đối không được phép ly hôn”.

“Kia, kia, xác lập quan hệ nghĩa là sao?”.

“Hai bên còn độc thân, cả hai đều xác nhận đối phương có thể cung cấp cho con cháu gene tốt nhất”.

Cằm Lục Bất Phá lúc này như treo giữa không trung “Các ngươi không nói đến chuyện tình cảm? Không cần biết có thích đối phương hay không?”.

“Đương nhiên có”.

Cằm Lục Bất Phá đang về tới giữa chừng.

“Cơ thể không đủ khỏe mạnh, gene có chỗ khiếm khuyết nhiều, người như vậy không được chọn để phối ngẫu, tự nhiên sẽ không có người thích”.

“Rầm”, Lục Bất Phá nghe rõ tiếng cằm chính mình rơi oạch trên mặt đất. Đây quả thực là “thế giới động vật”, hết thảy đều vì sự sinh sôi của bầy đàn! Hắn phải về nhà a!

*********

Baoabo: Giang hồ có câu như vầy: hủ, otaku, gay đều là người một nhà…

Thôi được rồi đừng nhìn mình như thế chứ… Mình thừa nhận câu đó lấy trong truyện rổ rá cạp được thì cạp đi. Nhưng cũng đúng chớ bộ (=3=)

Nói dông dài nãy giờ là do mình nười, nười a nên hai truyện mà Tiểu Phá muốn đọc chắc các bạn đều biết hết òi ha… *chớp a chớp*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.