*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ghé vào trước khoang ngực, nhìn vết nứt địa tầng rất sâu chỗ kia, Lục Bất Phá hỏi: “Hiên Viên Chiến ở phía dưới này mất tích phải không?”
“Ô…”
“Ngươi có thấy rõ hắn cưỡi chim gì bay đi không?”
“Ô…”
“Chim khổng lồ ba đầu màu đỏ? Thật quá kỳ lạ, sao động vật nơi này đều nhiều đầu vậy chứ?” Lục Bất Phá buồn bực, một đường tới đây, đã thấy không ít các loại chim hai đầu, ba đầu, thậm chí còn có bốn đầu, nhưng không hề thấy con nào một đầu a.
“Ô ô…”
“‘Quang Vinh’, quấy nhiễu ở nơi này nghiêm trọng như thế, ngươi sẽ không bị mất năng lượng đi. Nếu như cảm thấy không thoải mái, ngươi ngàn vạn lần không được phép miễn cưỡng, ngươi mà bị bất động ta cũng không thể khiêng ngươi được đâu.”
“Ô!” Cao hứng phi thường.
Tùy tay sờ sờ vách khoang thuyền như khích lệ, Lục Bất Phá nói: “Ngươi đã nói tuyệt đối không thành vấn đề, vậy chúng ta đi xuống đi.”
“Ô ô…” Nóng lòng muốn thử.
Bảo Quang Vinh mở ra ngực khoang thuyền, Lục Bất Phá gọi người ngồi bên cạnh: “Biệt Lâm, chúng ta đi xuống, ngươi vịn chắc vào.”
“Đã biết, Tiểu Phá, ta rất an toàn, ngươi yên tâm!”
Ngực khoang thuyền đóng lại, “Quang Vinh” nghe theo mệnh lệnh đem Biệt Lâm cố định tốt, huy một quyền quét mở cây cối hai bên, với chiều cao 35m hắn chắc chắn không có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-tang-tu/2404745/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.