Cưỡi Phượng hoàng lượn vòng bên trên cánh rừng, Hiên Viên Chiến nhìn đồng hồ dạ quang, sau đó gỡ súng báo hiệu bên hông xuống, bắn lên trời một phát. Hắn cũng chẳng biết Lục Bất Phá có cảm ứng được hắn không. Phía trước mơ hồ có ánh lửa, Hiên Viên Chiến để Phượng hoàng bay về phía ánh lửa. Đài quan sát tại doanh địa vẫn chặt chẽ chú ý đến động tĩnh trong rừng sâu, một tiếng sau bọn hắn phát hiện một viên đạn tín hiệu màu đỏ tại nơi rất xa trên bầu trời, khác với vị trí bắn ra mà bọn hắn vừa thấy lúc nãy.
Cầm lấy kính thiên văn cao bội nhìn nơi xa, Tang Sâm vô cùng khẳng định nói: “Tiểu Phá và Hiên Viên Chiến nhất định có thể tìm thấy nhóm người Tư Không viện trưởng”. Sau đó hắn nói với người phía sau: “Bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, hừng đông chúng ta sẽ vào rừng tiếp tục tìm kiếm nhân viên mất tích”
“Rõ!” Cát Liệt sải bước rời đi.
Nhìn nhìn đồng hồ, Tang Sâm lập tức trở về buồng chỉ huy, mới vừa bước vào, bên trong khoang thuyền liền truyền đến tiếng kinh hô: “‘Quang Vinh’ bắt đầu liên hệ, ‘Quang Vinh’ bắt đầu liên hệ” Hắn ba bước còn hai bước chạy đến trước máy giám sát.
“Ta đang theo sau thượng tá Hiên Viên Chiến, dường như hắn phát hiện được người mất tích rồi, cao độ bay đang hạ thấp, gần Đông khu 41 rừng An Bác Liệt. Báo cáo hoàn tất”
Màn hình máy giám sát lập tức xuất hiện Đông khu 41, vẫn mơ hồ không rõ như trước.
Tang Sâm lập tức nói: “Hỏi Quang Vinh thử xem hiện tại tiểu Phá có thời gian nói chuyện cùng chúng ta không”. Chỉ huy viên liên hệ cùng Quang Vinh, đối phương nói ngay: “Mang Tang Tử tiên sinh đang dẫn đường cho ta, không thể phân tâm. Báo cáo hoàn tất”
Tang Sâm có chút thất vọng, bất quá hắn liền nói: “Có cần chi viện hay không?”
Ba giây sau, “Quang Vinh” hồi đáp: “Mang Tang Tử tiên sinh nói có thể cần chi viện, xin chuẩn bị tốt tất cả công cụ tiến vào phúc địa rừng rậm. Trước mắt chưa thể khẳng định được có ai bị thương hay không, xin nhân viên y tế chuẩn bị sẵn sàng. Vì tiết kiệm năng lượng, hiện tại ta sẽ gián đoạn liên hệ, chờ sau khi tìm được người mất tích ta sẽ khôi phục lại bình thường. Báo cáo hoàn tất”
“Hảo”
Tín hiệu quang não của “Quang Vinh” lại bị cắt đứt, Tang Sâm lập tức liên hệ tổng bộ. Một giờ sau, phi trường quân dụng Bắc Đàn, một đoàn phi thuyền vận chuyển vật dụng cấp cứu, cùng nhân viên y tế bay về hướng Âu Mễ Già Tinh.
Sau khi kết thúc trò chuyện, “Quang Vinh” không còn làm mình làm mẩy bởi cách nói chuyện kiểu máy móc thế này nữa. Dọc đường thỉnh thoảng có mãnh thú khổng lồ nhiều đầu xuất hiện, bọn hắn đang ở nơi sâu nhất trong rừng. Vì thân hình quá mức to lớn, cho nên suốt lộ trình “Quang Vinh” đi cũng không nhanh lắm. Nếu không phải Lục Bất Phá có tinh thần lực, nó nhất định đã mất dấu Hiên Viên Chiến. Mặc dù thích giận dỗi, nhưng lúc này nó sẽ không làm tiểu Phá phân tâm, vạn nhất lạc mất tiểu Chiến thì phiền toái.
Ở một nơi rất xa, Phượng hoàng lao mạnh xuống rừng rậm, Lục Bất Phá thấy nó hạ cánh trên một tảng đá, sau đó Hiên Viên Chiến nhảy khỏi lưng nó, bên cạnh là ánh lửa. hắn không nhìn thấy những người khác, chỉ thấp thoáng thấy vài cái bóng, tiếp theo lại thấy Hiên Viên Chiến lấy súng báo hiệu ra. Tìm được rồi! Lục Bất Phá tâm thả lỏng, hình ảnh trong đầu đột nhiên trở nên mơ hồ, thầm kêu không ổn, hắn vội vàng tập trung lực chú ý, gương mặt Hiên Viên Chiến rõ ràng trở lại.
Bầu trời đêm nơi xa xuất hiện thêm một viên đạn tín hiệu màu đỏ nữa, sau đó là đạn tín hiệu ba màu, đạn tín hiệu màu tím, toàn bộ đều cùng một vị trí. Người trong doanh địa reo hò lên, Hiên Viên thượng tá và Mang Tang Tử tiên sinh đã tìm được Tư Không viện trưởng rồi! Tay phải Tư Không Vô Nghiệp run run cầm tùng vụ, sững sờ nhìn màn đêm đen nhánh phía xa. Cùng lúc đó văn phòng Ủy ban cũng nhận được tin tức, bên trong văn phòng phát ra tiếng hoan hô, mặc dù vẫn chưa rõ tình hình Tư Không viện trưởng như thế nào, nhưng tâm bọn hắn đã thả lỏng một nửa.
“Quang Vinh” tăng nhanh nhịp chân, cái đầu cực đại khiến dã thú hung mãnh nhất trong rừng rậm cũng phải chùn bước, khi ánh bình minh sắp ló dạng, nó “Ô ô” kêu vài tiếng, nó đã sắp tiến vào phạm vi cảm ứng của tiểu Chiến rồi. Tinh thần lực căng thẳng của Lục Bất Phá tức khắc thả lỏng, khi hắn thả lỏng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, không kịp lấy mũ trên đầu xuống, hắn ngã ngay xuống bệ kiểm soát, sắc mặt tái nhợt.
“Ô ô ô!”
Khi một con cự điểu màu đỏ ba đầu xuyên qua rừng cây đáp xuống bên cạnh bọn hắn, Tư Không Vũ và đám học sinh của ông nắm chặt dao găm trong tay, chuẩn bị tốt cho một cuộc chiến liều chết, nhưng khiến ông trăm triệu không nghĩ tới là, một người vô cùng quen thuộc từ trên lưng cự điểu nhảy xuống. Bán gương mặt nghiêm cẩn đạm mạc, cực kì giống cái lão gia khỏa kia chưa bao giờ có thể khiến ông cảm thấy thân thiết hơn lúc này như thế.
“Tư Không gia gia, đưa súng tín hiệu của ngài cho ta” Câu nói đầu tiên của tiểu tử kia chính là việc này. Trợ lý của ông Lâm Sơn vội vàng đưa súng tín hiệu cho tiểu tử kia, chỉ thấy hắn liên tục bắn ra ba viên đạn, xong đi tới trước mặt ông ngồi xổm xuống, nói: “‘Quang Vinh” ở phía sau, có bị thương không?”
Tư Không Vũ cho rằng mình sẽ chết trong cánh rừng quỷ dị này thiếu chút nữa đã không để ý mặt mũi mà lão lệ ngang dọc rồi. Ông lắc lắc đầu, kích động nói: “Ta chỉ bị chút thương nhẹ. Chiến, mau đi xem tiểu Vũ cùng Ba Ba, chúng ta bị dã thú tập kích, bọn hắn vì cứu ta mà thụ thương rất nghiêm trọng”
Hiên Viên Chiến nhìn qua, liền thấy hai người toàn thân đầy máu nằm ngửa trên mặt đất, trên người bảy tám người vây quanh bọn hắn cũng không có ai bị thương đến mức độ như vậy. Miệng vết thương của hai người kia đã được xử lý đơn giản nhưng vẫn máu vẫn cứ chảy ra ngoài. Hắn lập tức đến ngồi xuống trước một người, kiểm tra thương thế. Tìm thuốc cấp cứu trong ba lô bất ly thân, hắn thuần thục mở băng vải người bị thương ra, bôi thuốc, tìm nhánh cây có thể chống đỡ…Sự xuất hiện của Hiên Viên Chiến khiến Tư Không Vũ cùng học sinh của ông thấy được hy vọng trong suốt bốn ngày khốn khổ ở nơi này.
“Tư Không gia gia, chúng ta tìm được ba người học sinh của ngài trong doanh địa của ‘Kẻ phản loạn’. Kẻ phản loạn cứu bọn hắn, tạm thời ta để bọn hắn ở lại nơi đó, cho Biệt Lâm sở nghiên cứ trông chừng” Hiên Viên Chiến vừa xử lý vết thương vừa nói.
Tư Không Vũ lo lắng hỏi: “Kẻ phản loạn không làm gì bọn hắn chứ?”
“Không có. Gác chuyện kẻ phản loạn lại, chờ ra ngoài rồi Mang Tang Tử tiên sinh sẽ đàm phán cùng Ủy ban” Không nhìn đến sự khác thường của mọi người, hắn nhanh chóng giải thích, “Lúc ngài rời khỏi Bắc Đàn, Mang Tang Tử tiên sinh đã tỉnh lại, sau khi ngài mất tích Liên bang phái ba tiểu đội tìm kiếm tiến vào An Bác Liệt, tất cả bọn họ cũng mất liên lạc cùng tổng bộ. Hiện giờ Mang Tang Tử tiên sinh tự mình dẫn đội, đã tìm được một nửa số người mất tích. Hiện hắn ở cùng ‘Quang Vinh’, sẽ tới ngay phía sau”
Vẻ chấn kinh lấp đầy đôi mắt Tư Không Vũ, ông biết đến sự tồn tại của Mang Tang Tử tiên sinh, cũng từ Ủy bang biết Mang Tang Tử tiên đã tỉnh lại. Việc này đã làm cho ông suốt ba đêm không ngủ, tuy rằng cấp thiết muốn được gặp mặt Mang Tang Tử tiên sinh, nhưng nhiệm vụ khảo sát của ông vẫn chưa kết thúc, nên đành phải tiếp tục hành tẩu trong rừng sâu. Ông vốn định lần này tạm cáo công tác khảo sát một thời gian rồi lập tức trở về Bắc Đàn gặp Mang Tang Tử tiên sinh, không nghĩ tới mình lại bị lạc trong cánh rừng này, càng không nghĩ tới Mang Tang Tử tiên sinh vì tìm kiếm nhóm mình cư nhiên cũng tới đây.
Hiên Viên Chiến xử lý tốt miệng vết thương của hai vị kia xong, giao túi cấp cứu cho trợ lý Tư Không Vũ. Gần như mỗi người đều bị thương mức độ khác nhau, nhưng thương thế hai người kia là nghiêm trọng nhất, phải mau chóng đưa đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì không có khả năng.
“Chiến, tình hình bọn hắn có phải rất xấu không?” Tư Không Vũ cả người vô cùng chật vật tự trách hỏi, là ông khiến bọn hắn gặp nguy hiểm.
Hiên Viên Chiến ăn ngay nói thật: “Rất tệ. Nhưng hiện tại không thể tùy tiện di chuyển bọn hắn, chờ sau khi Mang Tang Tử tiên sinh đến chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp”
Tâm Tư Không Vũ trầm xuống, dịch hảo y phục che trên thân hai người, ông khàn khàn nói: “Cánh rừng rậm này thật là quỷ dị, tín hiệu của tất cả thiết bị thông tấn chúng ta đều bị gián đoạn, vô pháp bắt được liên lạc cùng doanh địa. Chúng ta đi thẳng về phía Nam, hy vọng có thể ra khỏi khu rừng này, nhưng dã thú tại đây thể hình to hơn dã thú ở Mang Tà tinh rất nhiều, cũng hung tàn hơn. Súng gây mê của chúng ta có tác dụng rất nhỏ đối với bọn chúng, chúng ta đành phải chật vật chạy trốn, cuối cùng triệt để bị lạc ở nơi này, trong lúc trốn chạy phần lớn nhu yếu phẩm đã bị rơi hết”
“Ta đoán Ủy ban nhất định sẽ phái người đến tìm bọn ta, ta không dám đi tiếp, tính tìm một nơi an toàn chờ đội tìm kiếm. Không ngờ lại gặp phải dã thú, tiểu Vũ và Ba Ba bị trọng thương. Ta cho rằng lần này không còn hy vọng gì nữa. Lâm Sơn leo lên ngọn cây đợi chờ thông tin cứu viện, phát hiện đạn tín hiệu, ta đã nghĩ là đám người Tháp Đế”
Hiên Viên Chiến im lặng không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, nhìn nhìn đồng hồ, 7 giờ đúng. Bầu trời bên ngoài đã sắp sáng, nhưng trong rừng sâu vẫn tối mịt như cũ. Tiểu Phá và Quang Vinh hiện tại đến đâu rồi. Cánh rừng buổi sớm rất lạnh, Tư Không Vũ lấy áo khoác của mình đắp lên người hai học sinh bị thương, Hiên Viên Chiến lại tìm thêm vài nhánh cây để nhóm, rồi cởi quân trang của mình xuống choàng lên người Tư Không Vũ, hắn rút dao găm tước nhánh cây, công cụ nguyên thủy luôn luôn tối hữu dụng nơi rừng rậm.
Tư Không Vũ vẫn cứ nhìn con cự điểu ba đầu màu đỏ kia, nghĩ tới chuyện Hiên Viên Chiến cưỡi nó bay xuống, ông nhịn không được hỏi: “Đây là…”
Hiên Viên Chiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua con điểu cao ngạo đứng cách đó không xa đang nhắm mắt dưỡng thần, thản nhiên nói một câu: “Nó là vật cưỡi của tiểu Phá, gọi Phượng hoàng”
“Phượng hoàng? Vật cưỡi của tiểu Phá?” Tư Không Vũ vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Phá là ai?”
Nhớ đến người kia, bán gương mặt Hiên Viên Chiến nhu hòa đi hai phần, “Là Mang Tang Tử. Tên khác của hắn là Lục Bất Phá, hắn thích người khác gọi hắn tiểu Phá”
Tư Không Vũ há hốc miệng, những người khác cũng vạn phần hoảng hốt. Trong tưởng tượng của bọn hắn, Mang Tang Tử tiên sinh hẳn phải cùng một dạng với nữ vương Hàn Cát, thần thánh bất khả xâm phạm, sao có thể cho phép người khác gọi hắn “Tiểu Phá”?
Hiện trường lại một trận trầm mặc, Hiên Viên Chiến xuất hiện khiến mọi người đã khẩn trương nhiều ngày qua rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, bọn hắn tựa sát vào nhau bắt đầu lim dim. Tư Không Vũ cũng có chút mệt mỏi, tựa lên tảng đá nghỉ ngơi. Hiên Viên Chiến an tĩnh ngồi, không lên tiếng quấy nhiễu mọi người, chỉ thỉnh thoảng ném thêm nhánh cây vào đống lửa. Hiện tại hắn cần phải chờ tiểu Phá tới, nhưng sao lâu quá vậy? Tiếp tục quan sát đồng hồ, 7 giờ 20 phút, chỉ mới qua 20 phút thôi, mà hắn lại cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm.
Khi khu rừng bắt đầu sáng lên, Hiên Viên Chiến đột nhiên ngừng động tác bất ngờ đứng lên. Cự điểu hai đầu cũng mở to hai mắt kêu to “Nha ô”. Mọi người đều tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy một bóng người xẹt qua trước mặt bọn hắn, nhanh chóng biến mất giữa lùm cây dầy đặc, cự điểu ba đầu vỗ cánh chạy nhanh ra phía sau mấy bước, tà tà bay đi.
Mọi người hoảng hốt không thôi, sao đột nhiên Hiên Viên thượng tá lại chạy đi vậy? Tư Không Vũ đứng lên, nhìn về phương hướng Hiên Viên Chiến biến mất, không thấy gì cả, chỉ chốc lát sau, một tiếng ô lanh lảnh có thể làm rung chuyển rừng sâu truyền lại, Tư Không Vũ mỉm cười, những người khác cũng rối rít đứng dậy kích động bật cười. Đó là âm thanh của “Quang Vinh”, “Quang Vinh” đến rồi, Mang Tang Tử tiên sinh…cũng đã đến.
“Ô ô…” Tiếng ô lọt vào tai người khác thì không có gì khác biệt, nhưng nghe vào tai Hiên Viên Chiến chính là tiếng khóc. Hắn điên cuồng chạy băng băng về hướng “Quang Vinh”, khi nhìn thấy đại vật khổng lồ đen nhánh đó, hắn dùng tốc độ như dã thú phóng qua, trèo lên thân thể “Quang Vinh” cấp tốc nhảy vào khoang ngực rộng mở của nó.
“Ô…” Gặp được tiểu Chiến, “Quang Vinh” không đi nữa, lớn tiếng gào khóc.
“ ‘Quang Vinh’ ” Bảo nó không được khóc, hai tay Hiên Viên Chiến bất ổn ôm lấy người đang ngất xỉu trên bệ kiểm soát, gỡ máy cảm ứng trên đầu hắn xuống, ôm hắn vào ngực.
“Ô ô…” Gào khóc biến thành khóc thút thít, “Quang Vinh” bị dọa sợ, bất quá vẫn nhớ đem mọi chuyện phát sinh nói cho tiểu Chiến.
Bán gương mặt Hiên Viên Chiến mất đi huyết sắc, ngón tay run rẩy thăm dò hơi thở Lục Bất Phá, hắn đem người đã mệt mỏi đến ngất đi ôm chặt vào lòng, hôn lên đôi môi hơi tái nhợt lại khô khốc của người kia, hôn lên trán, hôn hai má Lục Bất Phá.
“Ô ô ô…”
Sờ sờ vách khoang, Hiên Viên Chiến khàn giọng nói: “Tiểu Phá chẳng qua mệt mỏi quá mà thôi. Hắn cần phải hảo hảo ngủ một giấc”
“Quang Vinh” lập tức an tĩnh lại, trong khoang ngực cũng tối sầm.
“Quang Vinh, biết đi thế nào không?”
“Ô!” Biết! Rồi cất bước.
Ôm chặt Lục Bất Phá, đầu Hiên Viên Chiến dán sát vào hắn, chưa bao giờ kinh hoảng như thế, chưa bao giờ. “Quang Vinh” không nói gì nữa, Phượng hoàng tựa hồ biết “Quang Vinh” muốn đi đâu, tự giác lên phía trước dẫn đường. Đợi chừng 15 phút, đám người Tư Không Vũ liền thấy một đại vật khổng lồ đen nhánh tứ trong rừng rậm đi ra, khoảnh khắc nhìn thấy nó, tất cả cao giọng hoan hô, mắt rưng rưng lệ.
Mở ra trang bị cách âm tự động, “Quang Vinh” không để cho tiếng huyên náo bên ngoài quấy rầy đến tiểu Phá. Nó đến trước một gốc đại thụ ngồi xuống, bày ra tư thái mà một cơ giáp chiến sĩ cần có, sau đó mở khoang ngực ra. Khiến mọi người kinh ngạc chính là, chỉ có một mình Hiên Viên thượng tá từ khoang ngực bước ra, hơn nữa khi hắn đi ra rồi, khoang ngực lập tức đóng kín lại.
“Chiến, Mang Tang Tử tiên sinh đâu?” Tư Không Vũ tiến lên hỏi ngay.
Bán gương mặt của Hiên Viên Chiến kiềm nén bảo trì lãnh tĩnh, nói: “Tiểu Phá sử dụng tinh thần lực của hắn chỉ huy ‘Quang Vinh’ lần theo dấu vết ta, mệt quá ngất đi rồi. Chờ sau khi hắn tỉnh lại chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp ra ngoài”
Vừa nghe Mang Tang Tử tiên sinh có tinh thần lực, hơn nữa còn khống chế được “Quang Vinh”, tất cả mọi người đều nói không ra lời. Khi biết hắn vì tìm kiếm nhóm mình mà mệt đến ngất đi, mặc dù vẫn còn chưa được nhìn thấy Mang Tang Tử, nhưng tận đáy lòng mọi người đều dâng lên sự tôn kính tối cao, Hiên Viên Chiến giao thức ăn và nước uống cho trợ lý của Tư Không Vũ, nói: “Tư Không gia gia, ta đi chiếu cố hắn, các ngươi ăn chút gì đó trước đi”
“Hảo, ngươi mau đi đi” Tư Không Vũ lập tức nói.
Hiên Viên Chiến nặng nề gật đầu một cái với hắn, nhanh chóng quay lại “Khoang ngực”. Sau khi khoang ngực đóng lại, tại nơi mà không ai có thể nhìn thấy, hắn ôm Lục Bất Phá vào lòng, chẳng muốn buông ra nữa.
Có lẽ do sự tồn tại của Phượng hoàng cùng “Quang Vinh”, mặc dù trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống của mãnh thú, nhưng không con nào ra tập kích nhóm người Tư Không Vũ. Bọn hắn ăn uống xong đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Lục Bất Phá ngủ thật sâu, Hiên Viên Chiến đôi lúc thăm dò hơi thở hắn, mỗi một lần qua đi Hiên Viên Chiến đều ôm hắn chặt hơn.
Ngủ gần hai tiếng, sắc mặt tái nhợt của Lục Bất Phá rốt cuộc cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, nửa mi tâm cau chặt của Hiên Viên Chiến mới hơi hơi giãn ra. Có thể là do đã tươi tỉnh trở lại, Lục Bất Phá phát ra vài tiếng hừ nhẹ, sau đó tại trong ngực Hiên Viên Chiến điều chỉnh một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, hắn mệt muốn chết rồi. Sau khi tới Âu Mễ Già Tinh hắn liền tiến vào rừng sâu tìm Hiên Viên Chiến, lúc tìm được rồi hai người lại kích tình suốt mấy giờ, chưa được nghỉ ngơi chút nào đã lập tức đi tìm Tư Không Vũ, hơn nữa còn dùng tinh thần lự của hắn để tìm kiếm. Tinh lực của Lục Bất Phá đã lâm vào trạng thái cạn kiệt, lo lắng “Quang Vinh” theo không kịp Hiên Viên Chiến, hắn một mực kiên trì. Mãi đến khi “Quang Vinh” đã cảm ứng được sự tồn tại của Hiên Viên Chiến, hắn thả lỏng, tự nhiên cũng chống đỡ hết nổi.
Lần này “Quang Vinh” rất ngoan, một câu nói thầm cũng không thèm nói với Hiên Viên Chiến, yên tĩnh đến mức khiến người ta cho rằng nó chính là một cơ giáp chiến sĩ bình thường. Vào lúc sắc mặt Lục Bất Phá chuyển biến tốt đẹp, Hiên Viên Chiến cũng bắt đầu nghỉ ngơi, không biết khi nào bọn hắn mới có thể dẫn tất cả mọi người an toàn đi ra ngoài, hơn nữa còn có hai người trọng thương.
Cho đến 16 giờ 40 phút trưa, Lục Bất Phá hôn mê gần 10 tiếng mới yếu ớt tỉnh lại. Đôi mắt hắn vẫn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ vô ý thức hừ nhẹ vài tiếng, hắn liền nghe có người oa oa khóc lớn.
“Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến tức khắc mở to hai mắt, khẩn trương nhìn người trong lòng.
“Ô ô…”
Mê mang mở mắt, Lục Bất Phá theo bản năng sơ sờ bệ kiểm soát: “Làm sao vậy?”
“Ô…” “Quang Vinh” bị dọa sợ vừa khóc vừa gọi tiểu Phá.
Hiên Viên Chiến hôn lên môi Lục Bất Phá, cho đến khi rõ ràng cảm nhận được hô hấp của đối phương, hắn mới chịu buông, khàn giọng nói: “Ngươi ngất đi”
“Ta ngất đi?” Lục Bất Phá không có ấn tượng, mơ hồ nghĩ nửa ngày, hắn mới bắt đầu nhớ lại, dường như hắn đã hôn mê đi. Lại vuốt ve bệ kiểm soát, hắn nhanh chóng trấn an người bị dọa hỏng: “Ngoan, tiểu Quang, không có việc gì, tiểu Phá không có việc gì đâu”
“Ô ô…”
Nếu như “Quang Vinh” là một đứa bé thì lúc này nó nhất định sẽ nhào vào lòng Lục Bất Phá cao giọng khóc thét rồi, nó sợ lắm.
Lục Bất Phá cảm thấy đau lòng, hắn ngồi dậy, hai tay vỗ về bệ kiểm soát, vuốt ve vách khoang, còn dùng đầu cọ cọ, tiếng khóc nhỏ dần, biến thành thút thít.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Ta không sao, hoàn hảo còn có tiểu Quang, bằng không ta ngất đi sẽ phiền toái lắm” Tiếp tục vuốt vuốt vách khoang, Lục Bất Phá cười nói: “Xem ra sau này ra ngoài nhất định phải dẫn tiểu Quang theo”
“Ô!” Nhất định phải mang nó theo!
“Ha ha, được, nhất định sẽ mang ngươi theo. Đừng khóc nữa. Đến, ca ca ba một cái” Hôn mạnh một cái lên vách khoang, thành công khiến “Quang Vinh” nín khóc vui cười, Lục Bất Phá quay qua bổ nhào vào lòng một người cần được trấn an khác, ngẩng đầu tặng hắn một nụ hôn thật sâu. Hai người hôn đến khó mà chia cắt, cho rằng tiểu Phá và tiểu Chiến lại muốn chơi đấu vật, bé ngoan “Quang Vinh” lập tức nhắm mắt lại.
Khóa ngồi trên đùi Hiên Viên Chiến, lúc này Lục Bất Phá mới cùng hắn tách ra, lau lau nước bọt hắn lưu lại trên khóe miệng Hiên Viên Chiến, hắn khẽ cười nói: “Có phải bị dọa rồi hay không”
“Ân, ngủ thêm chút nữa, sắc mặt của ngươi vẫn còn xấu lắm” Hiên Viên Chiến không e dè nói ra lo lắng của mình.
Vòng qua cổ Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá thở ra một hơi thất dài, hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi? Ngươi tìm được nhóm người Tư Không viện trưởng chưa?”
Rất muốn ép buộc Lục Bất Phá ngủ tiếp, nhưng lý trí nói cho hắn biết thời gian của bọn hắn chẳng dư giả gì. Hắn trả lời: “Tìm được rồi. Đạn tín hiệu mà tím xác thực là do Tư Không viện trưởng bắn ra. Nhưng bọn hắn có hai người bị trọng thương, cần phải đưa tới bệnh viện”
Lục Bất Phá nhíu mày nói: “Chúng ta đang ở rất sâu trong rừng, đưa đến bệnh viện là không thực tế. Lúc trước ta có liên hệ cùng doanh địa, bảo Ủy ban phái bác sĩ đến đây, hiện tại hẳn đã đến rồi. Tốt nhất là bảo họ mang theo thiết bị tiến vào rừng rậm. Chúng ta không có băng ca nâng bọn hắn ra ngoài”
Hiên Viên Chiến gật gật đầu, từ “Quang Vinh” hắn biết được tinh thần lực của Lục Bất Phá có thể làm cho quang não “Quang Vinh” không phục bình thường. “Ngươi ăn chút gì trước đi”
“Ân” Quả thật rất đói, Lục Bất Phá lấy thực phẩm nén cùng nước qua. Rất khó ăn, nhưng lúc này làm gì có tâm trạng lo đến chuyện đó nữa. Thấy hai người không đấu vật, “Quang Vinh” lập tức mở hai mắt, trong khoang ngực cũng sáng lên.
Ăn lương khô, Lục Bất Phá nói: “Chút nữa ta sẽ liên hệ với tổng bộ, nói cho bọn hắn biết tình hình bên này của Tư Không viện trưởng”
Bán gương mặt của Hiên Viên Chiến lập tức trầm xuống: “Ta sẽ nghĩ biện pháp liên hệ cùng tổng bộ, ngươi không được dùng tinh thần lực nữa”
Lục Bất Phá trừng hắn một cái: “Ngươi cưỡi Phượng hoàng trở về báo tin à? Thời gian đi đi về về cũng đủ để bọn ta ra ngoài rồi” Biết người nọ chỉ là lo lắng cho mình, hắn hôn Hiên Viên Chiến một cái, nói: “Sau khi trở về ta sẽ ngủ một tuần không gặp ai hết. Hiện tại thời gian chính là sinh mạng, không thể chờ”
Hắn nói rất có đạo lý, dù Hiên Viên Chiến có không muốn cũng đành phải gật đầu đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]