Chương trước
Chương sau
Buổi tối, 28 giờ, Lục Bất Phá về tới doanh địa đội đặc nhiệm. Còn chưa kịp từ trên người Quang Vinh xuống, vài lãnh đạo của Liên bang đã đi nhanh tới, thần sắc nghiêm trọng, nhìn mà Lục Bất Phá chột dạ. Chân vừa rơi xuống đất, Lục Bất Phá đầu tiên liền tự kiểm điểm: “Thực xin lỗi. Không nói trước với mọi người một tiếng mà đã tự ý đi chơi. Ta chấp nhận mọi người phê bình.” Trước xin lỗi luôn đúng.

Vừa định giáo huấn, mọi người chỉ đành đem lời lẽ nghiêm khắc nghẹn trở về, Lục Bất Phá lại nói nhanh: “Ở đây nhiều người như vậy, có gì thì chúng ta vào trong hẳn nói, nếu để người khác nghe được ta sẽ rất mất mặt.”

“Đến chỗ của ngươi.” Bạch Thiện lên tiếng.

Đoàn người chậm rãi đi cùng Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá cảm thấy ai oán, chẳng lẽ sau này mỗi lần hắn xuất môn đều phải báo cáo, đến khi được phê chuẩn mới được đi sao?

Trừ bỏ sở trưởng sở khoa học Âu Dương Tu ở bên ngoài, các quan lớn của tam bộ cùng ủy ban đều có mặt. Tuy nói trên mặt mỗi người đều treo biểu tình “Dữ tợn”, nhưng Lục Bất Phá ngay cả một tia sợ hãi cũng chẳng có, đều là người một nhà, sợ cái gì chớ. Mông mới vừa tiếp xúc với ghế sofa, Bạch Thiện đã nói: “Tiểu Phá, ngươi là Mang Tang Tử, an toàn của ngươi đối với Liên bang là vô cùng trọng yếu.”

“Ta biết, ta biết.” Lục Bất Phá nhanh chóng bày ra trạng thái sám hối.

Hiên Viên Tri Xuân tiếp được: “Lúc ra ngoài, ít nhất ngươi phải dẫn theo mười người bảo vệ. Hiên Viên thượng tá thân làm đội trưởng đội bảo vệ lại phạm cái sai lầm cơ bản nhất!”

Lục Bất Phá thầm hô không xong. “Đại tướng, chuyện này là ta không đúng. Gần đây ta bận quá, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để giảm stress. Là ta không cho Hiên Viên Chiến dẫn theo những người khác, hắn bị ta uy hiếp nên mới làm như vậy. Ta nghĩ mang theo Quang Vinh là đủ rồi.”

“Quang Vinh chỉ là một cổ cơ giáp, tính linh hoạt không đủ. Thời khắc khẩn cấp nó sẽ phạm sai lầm!” Hiên Viên Tri Xuân trầm mặt, “3 giờ chiều nay, Hiên Viên thượng tá phải trình lên bản kiểm điểm.”

Không cần nghiêm trọng như thế chứ. Lục Bất Phá vừa định tiếp tục vì Hiên Viên Chiến cầu tình, Hiên Viên Chiến đứng lên, rồi chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: “Rõ!”

Không rõ Hiên Viên Chiến tại sao muốn gánh vác trách nhiệm, Lục Bất Phá cũng không nói tiếp, còn bảo chứng: “Sau này ta ra ngoài nhất định sẽ chú ý.”

Cho Lục Bất Phá một tiết giáo dục tư tưởng, làm cho hắn hiểu được an toàn của mình có bao nhiêu trọng yếu, chỉ khi chiếm được sự cam đoan từ Lục Bất Phá, nhóm quan lớn mới ly khai. Người vừa đi, Lục Bất Phá liền kêu rên một tiếng, tê liệt ngã xuống trên ghế sa lon.

“Ta kháng nghị! Ta kháng nghị! Ta muốn tự do! Ta muốn tự do!”

Hiên Viên Chiến khom người đem hắn ôm lên, quay về phòng ngủ. “Lo lắng của bọn họ cũng có đạo ký. Sau này mỗi tháng ta sẽ mang ngươi ra ngoài hẹn hò một lần.”

“Thật sao?!” Lục Bất Phá nháy mắt trở nên tươi tắn, nhưng tiếp thoe có chút lo lắng mà nói, “Ngươi sẽ bị phạt.”

“Mang Tang Tử cũng cần thời gian cá nhân.” Hiên Viên Chiến không thèm quan tâm.

“Hắc hắc, Hiên Viên Chiến, ta thích cái tính này của ngươi.” Hung hăng hôn Hiên Viên Chiến một ngụm, Lục Bất Phá đột nhiên cảm thấy Hiên Viên Chiến không đến nỗi xấu.

Lúc Lục Bất Phá tắm cho mình cùng Tiểu Cửu, Hiên Viên Chiến lái phi hành  khí về nhà. Từ khi đảm nhiệm chức cận vệ của Lục Bất Phá, vốn rất ít về nhà. Hắn đến, Hiên Viên lão thái thái cùng biểu tỷ đều ra gặp. Cùng ba đại gia tộc khác giống nhau, tất cả thành viên trong Hiên Viên gia ở cùng một chỗ. Nam nhân đều ở quân bộ, còn hai người nữ nhân ── Hiên Viên thái thái đã về hưu, đường tỷ Hiên Viên Nhã là cô giáo.

Nam nhân Hiên Viên gia đều không thích nói chuyện, cho nên khi Hiên Viên Chiến trở về, Hiên Viên thái thái cùng Hiên Viên Nhã phá lệ bận rộn. Vội làm sinh động không khí gia đình, vội hỏi Hiên Chiến đã ba tháng chưa trở về gần đây như thế nào. Nghe bà nội cùng Đường tỷ nói xong, Hiên Viên Chiến lấy từ phi hành khí của hắn xuống một cái thùng, cùng phụ thân cùng gia gia vào phòng.

Hiên Viên Tri Xuân cả đời làm quân nhân, huyết tinh ông trải qua, người thường không thể tưởng tượng được. Cho nên khi ông nhìn thấy thứ trong hộp, liền nói: “Lập tức triệu tập hội nghị quân đội khẩn cấp!”

Hiên Viên Chiến nói: “Tiểu Phá nói chuyện này càng ít người biết càng tốt, miễn cho rút dây động rừng.” Đang chuẩn bị phát lệnh, Hiên Viên Phá Trận đóng thông tấn khí.

Hiên Viên Tri Xuân hỏi: “Ngươi cùng Tiểu Phá hôm nay đi đâu?”

“Rừng Mạch Tạp.” Hiên Viên Chiến không giấu diếm nữa. “Tiểu Phá cần nghỉ ngơi. Ta dẫn hắn đến hồ ‘Hải Gia’ thả lỏng. Những thứ này là khu vực gần hồ phát hiện ra. Để không gây chú ý, chúng con đi vòng đến vùng hoang dã phải bắc.”

Không khí trong phòng rất nặng nề, phụ thân Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Phá Quân mở miệng: “Trước hết để pháp y tiến hành giải phẫu xét nghiệm. Phần thi thể có dấu vết cắn xé, có thể người chết do bị dã thú công kích.”

Hiên Viên Tri Xuân trầm ngâm một lát mới nói: “Phá Quân, ngươi đi tìm Âu Dương Tu. Như lời Tiểu Phá nói, không thể rút dây động rừng.”

Hiên Viên Phá Quân lập tức đi. Hiên Viên Chiến đem thùng nâng tới tầng hầm, rồi mới tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Sau khi trở lại phòng, chỉ còn gia gia.

So với cha mình và bác, Hiên Viên Chiến ở chung với gia gia nhiều nhất. Từ lúc hắn còn nhỏ, đã bị gia gia đem theo đến quân doanh, đi khắp nơi huấn luyện. Có thể nói, gia gia có ảnh hưởng sâu sắc với hắn nhất. Hiên Viên Tri Xuân tuy rằng thường thường xử phạt tôn tử, thường thường hướng hắn rít gào, nhưng Hiên Viên Chiến là đứa cháu đích tôn ông kiêu ngạo nhất. Ở trong mắt của ông, không ai bằng đứa cháu này. Đương nhiên, nếu tôn tử của ông vì Hiên Viên gia nối dõi tông đường, ông sẽ càng vừa lòng hơn. Bất quá xem ra trước mắt, Hiên Viên gia có thể sẽ tuyệt hậu. Thân thể không trọn vẹn vượt qua 30%, Hiên Viên Chiến rất khó tạo ra con cháu, hơn nữa Hiên Viên Chiến cũng tỏ vẻ không muốn kết hôn.

Hai ông cháu đều im lặng, Hiên Viên Tri Xuân cẩn thận cháu nội đã lâu không gặp. Không biết có phải ảo giác của ông không, ông cảm thấy trên người tôn tử của ông có một ít biến hóa, biến hóa này ong nhìn không ra là tốt hay xấu. Bất quá ông có thể khẳng định, thằng nhóc này tâm tình đang tốt lắm, thể hiện bởi bán khuôn mặt không hề nghiêm túc như xưa.[A mới ăn no xong nên vui vẻ ra mặt]

“Ngươi cùng Tiểu Phá gần nhất còn cãi nhau không?”

“Không. Chúng con không cãi nhau.”

Lời này nghe vào lỗ tai Hiên Viên Tri Xuân chính là lời nói dối. Hắn suy nghĩ suy nghĩ, nói: “Tiểu Phá rất tín nhiệm ngươi, phần tín nhiệm này vượt xa với những người khác, ngươi phải tiếp tục duy trì.”

“Dạ!” Muốn chính là những lời này.

“Tiểu Phá gần đây thường hay đi cùng tiểu tử Thượng Quan gia, ngươi không thể bị hắn qua mặt.”

“Không có khả năng!” Tiểu Phá chỉ có thể cùng hắn làm!

Câu trả lời là Hiên Viên Tri Xuân thực sự vừa lòng, ông vui mừng khi thấy mối quan hệ của cháu nội cùng Tiểu Phá chặt chẽ như vậy, điều này làm cho ông kiêu ngạo.

“Chuyện ngày hôm nay không thể lại phát sinh, ngày mai ta muốn thấy bản kiểm điểm của ngươi.” Vừa lòng thì vừa lòng, nhưng Hiên Viên Tri Xuân tuyệt đối tôn trọng lẽ công bằng trong công việc.

“Gia gia.”

Hiên Viên Chiến gọi như thế, có nghĩa đang cùng người nhà nói chuyện, chứ không phải với cấp trên. Hiên Viên Tri Xuân cũng thu hồi thần tình nghiêm túc, hơi chút hiền lành, nhưng vẫn nghiêm khắc mà nói: “Không cần khinh địch, càng không thể khinh thường. Chuyện an toàn của Tiểu Phá luôn đặt lên hàng đầu, ngươi phải nâng lên 120% tinh thần cảnh giác.”

“Tiểu Phá cần ở cùng một chỗ với ta.” Hiên Viên Chiến đột nhiên xuất ra như thế, Hiên Viên Tri Xuân lúc này liền sửng sốt. Ông vừa muốn hỏi có ý gì, thì thông tấn khí của mình vang lên.

“Hiên Viên Tri Xuân nghe.”

“Hiên Viên, ta là Âu Dương. Ngươi nói Chiến mang thùng đó đưa đến phòng làm việc của ta.”

“Hảo.”

Cắt thông tấn khí, Hiên Viên Tri Xuân tạm thời đem cau vừa rồi để trong lòng. “Ngươi đem thùng đưa đến văn phòng Âu Dương Tu đi. Gần đây Liên bang cùng bọn phản loạn đang đàm phán, ngươi phải cẩn thận chú ý Tiêu Phá. Không có chuyện gấp thì đừng về nhà. Nếu có chuyện gấp thì mang Tiểu Phá cùng đi.”

“Dạ!”

Hiên Viên Chiến đi rồi. Hiên Viên Tri Xuân ngồi một mình cân nhắc ý tứ câu nói kia. Ông cháu hai người đều không ngờ, lần tiếp theo gặp mặt lại dưới tình huống như vậy.



Ngày hôm sau ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, Lục Bất Phá mới phát hiện Hiên Viên Chiến cả đêm đều không trở về. Trong lòng biết hắn đi giải quyết chuyện gì, Lục Bất Phá ăn điểm tâm kiêm cơm trưa, rồi để Cát Liệt đưa hắn đến văn phòng. Tiểu Cửu sau khi bị dọa càng dính Tiểu Phá nhiều hơn. Dọc đường đi cái đuôi đều quấn lấy Lục Bất Phá không buông. Lục Bất Phá hiếm khi không rống lên, để mặc nó dính mình.

Tiến vào phòng làm việc, Lục Bất Phá thấy được khuôn mặt tươi cười của người nào đó, hắn chột dạ mà cười cười hai tiếng: “Sớm a, Thượng Quan.”

“Sớm.” Hiện tại đã là 3 giờ chiều. Thượng Quan Nông đem một phần tài liệu giao cho Lục Bất Phá, nói: “Đây là danh sách các tiết mục diễn đêm nay, ngươi xem lại coi có vấn đề gì hay không.”

“Ngươi đã kiểm tra qua, nên nhất định không thành vấn đề.” Lục Bất Phá cảm thấy nụ cười của Thượng Quan Nông làm hắn không dám ngẩng đầu lên.

“Mang Tang Tử tiên sinh, giữa trưa, hảo.” Nâng một thùng to đi vào, Duy Lạp vui vẻ hô to, giải cứu Lục Bất Phá.

“Trong thùng là cái gì vậy?”

“Là quần áo của bọn nhỏ.” Duy Lạp buông thùng nói, “Thượng Quan trưởng phòng nói, để bọn nhỏ ở trong phòng làm việc của ngài, thay quần áo.” Làm trợ thủ của Lục Bất Phá vài ngày, Duy Lạp không ngại ngùng như lúc đầu.

“Thượng Quan, ngươi lo lắng rất chu đáo.” Lục Bất Phá chạy nhanh tới nịnh nọt.

Thượng Quan Nông vẫn giữ nụ cười làm Lục Bất Phá: “Ta là thư ký của ngươi, tự nhiên nên vì ngươi chia sẻ. Tiết mục biểu diễn có vấn đề gì không?”

Lục Bất Phá lập tức nhìn một lần, liên tục gật đầu: “Tốt lắm, thực sự hoàn mỹ. Cứ như vậy đi.”

“Ta đây sẽ đem thời gian an bài đi xuống.”

“Hảo.”

Thượng Quan Nông vừa đi, Duy Lạp liền đến gần nhỏ giọng nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài ngày hôm qua, đi đâu? Thượng Quan trưởng phòng ngày hôm qua, có chút, khổ sở.”

“A, thực xin lỗi.” Lục Bất Phá vẻ mặt áy náy, “Gần nhất vội điên rồi, ta ngày hôm qua mang Tiểu Cửu đi vùng hoang dã phía bắc chơi, thuận tiện thả lỏng. Ta thực xin lỗi mọi người, rất xin lỗi.”

Mặt Duy Lạp lập tức đỏ lên, liên tục xua tay: “Không, không phải. Ta, không phải. A, cái kia, Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, ngài cùng Thượng Quan trưởng phòng, nói một tiếng thì tốt rồi.”

“Hảo, ta đi tìm hắn.” Lục Bất Phá lòng đầy áy náy chạy ra khỏi phòng. Duy Lạp đứng một hồi, tiếp tục đi dọn trang phục.

Tìm được Thượng Quan Nông, cùng hắn bồi nửa ngày không phải, Thượng Quan Nông cuối cùng cũng không nở nụ cười làm Lục Bất Phá chột dạ. Lục Bất Phá lau lau cái trán: “Thượng Quan, lần tới ta nhất định nói cho ngươi biết ta đi na.”

Thượng Quan Nông cười nói: “Không cần nghiêm trọng như vậy. Chính là ta sẽ lo lắng. An toàn của ngươi đối với chúng ta rất trọng yếu.”

“Ta biết ta biết. Lần sau không làm như vậy nữa.”

“Ha hả. Hảo.”

Cuối cùng cũng không có việc gì. Lục Bất Phá lập tức triệu tập tổ ba người cùng người phụ trách biểu diễn họp. 10 giờ tối nay (khoảng 26 giờ) tiệc tối chính thức bắt đầu, tuy lần này buổi biểu diễn chỉ mời các lãnh đạo của Liên bang, cũng chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ, nhưng truyền hình trực tiếp cho toàn bộ Liên bang xem. Sau khi buổi biểu lệ kết thúc, chủ tịch quốc hội Bạch Thiện sẽ thông báo với toàn dân: chính thức thành lập ngày lễ mới của Mang Tà Liên bang. Cho nên ý nghĩa buổi diễn xuất đêm nay vô cùng trọng đại.

Lục Bất Phá đều nói với mọi người hắn mang Tiểu Cửu đi vùng hoang dã phía bắc “Đông du”*, dù là Thượng Quan Nông hắn cũng nói như thế. Khoảng 7 giờ, Hiên Viên Chiến đến, nhìn không ra một tia khác thường. Tranh thủ lúc bận rộn, Lục Bất Phá nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?” [Đông du là đi về phía đông, tức là vùng phía đông của bắc bộ á]

“Tối về nói.”

“Hảo.”

Hiên Viên Chiến kín miệng làm Lục Bất Phá ý thức được sự tình cũng không đơn giản, hắn làm bộ như không có việc gì tiếp tục vội chuyện của hắn. Vừa khẩn trương vừa chờ đợi, buổi lễ sắp bắt đầu. Thay đổi trang phục diễn xuất, Lục Bất Phá cười thật sau với các nhân viên lẫn diễn viên: “Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta sắp lên sân khấu rồi! Cố lên!”

“Cố lên!”

Hít sâu vài hơi, Lục Bất Phá chuẩn bị lên sân khấu. Có một vật nhỏ gắt gao quấn lấy cánh tay hắn, một bộ sẵn sàng khóc nháo để đòi theo. Lục Bất Phá lại một lần nữa lừa nói: “Tiểu Cửu, ngươi hậu thuẫn được không?”

“Ma ma!” Không cần!

“Tiểu Cửu, nghe lời.”

“Ma ma ma ma!” Nhanh chóng ôm chặt.

Tương đối muộn mới lên sân khấu, Duy Lạp ngồi xổm xuống trấn an nói: “Tiểu Cửu, ta mang ngươi, đi chơi.”

“Ma ma ma ma ma ma…” Không thèm để ý Duy Lạp, Tiểu Cửu sắp mếu.

“Quên đi, để hắn theo ta đi.” Lục Bất Phá đầu hàng, thời điểm Tiểu Cửu khóc tương đối đáng thương.

Duy Lạp còn muốn khuyên, Tiểu Cửu quay chín cái đầu hung tợn quay qua “Thu” vài tiếng, còn kém một chút cắn Duy Lạp. Lục Bất Phá sờ sờ đầu Tiểu Cửu: “Được rồi, thua ngươi luôn. Đừng hung Duy Lạp như thế, bằng không đêm nay không cho ngươi ngủ với ta ngủ.”

“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu dính sát vào Lục Bất Phá, đem chín cái đầu cố sức cọ a cọ.

Lục Bất Phá bất đắc dĩ trở mình xem thường, gia khỏa này muốn dính đến lúc nào a. Nhìn Tiểu Cửu như vậy, trong mắt Duy Lạp hiện lên vẻ ảo não.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.