Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đội mũ trùm áo Batman lên, dùng từ xốc xếch hình dung trang phục của bọn họ quả thật rất chính xác. Kéo mũ thấp xuống, gắng che đi gương mặt trắng bệch như thạch cao, Lục Bất Phá nhìn qua cửa sổ kính, tựa hồ thấy được “Ma giới” trong truyền thuyết – hắc ám, âm trầm. Hơi hơi ngẩng đầu để lộ gương mặt nhợt nhạt, hắn có đủ điều kiện đi đóng phim kinh dị. Có thể nói, thời trang của người Tắc Ba Nhĩ quá thích hợp với bọn họ, tôn lên toàn bộ bản tính và tâm hồn người mặc.

Dắt tayTiểu Cửu, Lục Bất Phá tự giễu cười cười, nhấn nút gần cửa. Khi cửa mở, bên ngoài đã có sẵn một nhóm người, Tạp Cẩu Mã Tư dẫn đầu, gương mặt lộ tiếu ý, thái độ cung kính đứng phía trước. Vừa nhìn thấy bọn họ, Tiểu Cửu liền“Chiêm chiếp” kêu lên, còn hung ác khè hơi về phía bọn họ, khiến không ai dám tới gần. Sắc mặt đám người Tạp Cẩu Mã Tư khẽ biến, xấu hổ lui về sau mấy bước.

“Tiểu Cửu, mọi người đây tới để đón ngươi về nhà, đừng hung dữ như vậy.” Dùng giọng điệu khuyên bảo đứa nhỏ nói, Lục Bất Phá hơi siết bàn tay dắt Tiểu Cửu, cứ thế phát huy đi bé yêu.

“Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp thu!!!” Lấy cái đuôiquấn lấy cánh tay Lục Bất Phá, nhe hàm răng sắc bén, một bộ dạng lên một tên cắn một tên, lên hai tên cắn cả đôi.

“Mang Tang Tử tiên sinh, Tắc Đồ Tháp hắn…” Tạp Cẩu Mã Tư gượng cười, Tắc Đồ Tháp như vậy làm sao đi gặp vương đây?

Lục Bất Phá áy náy giải thích: “Tiểu Cửu chưa từng ngồi trên phi thuyền lâu như thế, nên gắt gỏng đó mà. Chỉ cần rời khỏi đây sẽ tốt lên.”

Tạp Cẩu Mã Tư lập tức nói: “Xin mời Tắc Đồ Tháp cùng Mang Tang Tử tiên sinh rời thuyền.”

Hơi gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, Lục Bất Phá dắt Tiểu Cửu theo đám người Tạp Cẩu Mã Tư rời thuyền. Thắt lưng thẳng tắp, cước bộ trầm ổn, khí độ bất phàm, hoàn toàn là bộ dáng Mang Tang Tử tiên sinh chuẩn không cần chỉnh. Nhưng dưới lớp áo choàng không ai thấy, thái dương được mũ áo che khuất ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lục Bất Phá cắn chặt răng, cố gắng bỏ qua cơn đau nhức truyền từ phần bụng trái. Nhằm tránh người khác phát hiện dị trạng, Lục Bất Phá xé vải quấn quanh bụng để không bị ma sát khi đi lại. Nhưng điều này chỉ tiện việc đi lại, không giảm bớt chút đau đớn nào.

“Ma…” Biết tình trạng cơ thể Lục Bất Phá,Tiểu Cửu ngẩng đầu gọi, mắt đầy lo lắng nhìn.

Lục Bất Phá nắm chặt móng vuốt Tiểu Cửu, giọng vững vàng an ủi: “Tiểu Cửu, đây là nhà của ngươi, nhìn xung quanh xem.” Ráng nhìn cho kỹ đường để sau này chúng ta trốn đi.

“Chiêm chiếp thu!!!” Tiểu Cửu tức giận rống đám người Tạp Cẩu Mã Tư, kêu đến mức sắc mặt mọi người trầm nặng. Nếu Tắc Đồ Tháp cứ chối bỏ thân phận của mình như thế, thì đây sẽ là phiền phức lớn. Chuyện Tắc Đồ Tháp tín nhiệm và ỷ lại với Mang Tang Tử cũng khiến bọn họ lo lắng.

Gian nan bước từng bước, hắn không thể ngã ở chỗ này được. Mồ hôi tẩm ướt quần áo, đau nhức làm cho trước mắt đều trở nên mơ hồ, Lục Bất Phá vẫn thẳng thắt lưng, không để ai nhìn ra sơ hở mà đi về phía trước. Lên thang xuống thang, đi qua cả đống cửa từ, lại đi qua một hành lang hẹp, phía trước bỗng sáng rực, ánh nắng chan hòa. Tới rồi, bọn họ đã đến trung tâm hành tinh Tắc Ba Nhĩ – chủ tinh của Cách Nhĩ tinh hệ. Nếu hắn đoán đúng, nơi này hẳn là thành Cách Nhĩ của đế quốc Tắc Ba Nhĩ.

Bên ngoài, một đám người đông nghìn nghịt mặt mang kinh hỉ chờ sẵn tự bao giờ. Một người bước nhanh tới khi thấy thân ảnh Tiểu Cửu xuất hiện, khom người cung kính nói: “Tắc Đồ Tháp tôn kính, con dân của ngài thành kính nghênh đón ngài trở về, đây là vương thành Cách Nhĩ.” Nói rồi, người nọ còn khoa trương quỳ một gối xuống, tiếp sau đó rừng người phía sau cũng quỳ xuống, ngay cả Tạp Cẩu Mã Tư của quỳ một gối.

“Chiêm chiếp thu!!” Mà phản ứng của Tắc Đồ Tháp chính là kéo căng cổ họng rống thẳng vào mặt họ, hận không thể dùng chín cái móng vuốt cào luôn vào mặt các con dân kia.

Mặc dù đau đau gần chết, nhưngthiếu chút Lục Bất Phá thiệt vô đạo đức mà phì cười ra tiếng. Gian nan nhẫn cười, bày ra vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.

“Tắc Đồ Tháp?” Hiển nhiên, con dân khiêm tốn bị đại thần làm vỡ mộng, vẻ mặt sợ hãi.

Tạp Cẩu Mã Tư lập tức giải thích: “Sparta tướng quân, cái…”

“Phốc! Khụ khụ khụ khụ…”

“Ma ma!!”

Vội che miệng, bị sặc nước miệng khiến mồ hôi lạnh lẫn nóng cùng nhau chảy ròng ròng. Hắn không phải cố ý đâu mà, hắn quả thực nhịn không được nữa. Sparta, hắn gặpđược Spartaở đây kìa! Lắc đầu với Tiểu Cửu đang nóng lòng lo lắng, Lục Bất Phá vừa muốn khóc vừa muốn cười, thật sự là khổ sở quá đi a. [Trong phim 300 chiến binh đóa.]



Người tênSparta đứng lên, những người khác cũng làm theo. Trao đổi ánh mắt cùng Tạp Cẩu Mã Tư, hắn mỉm cười dùng tiếng Mang Tà nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, xin ngài tha thứ cho sự thất lễ của ta. Cảm ơn ngài đã chiếu cố cho Tắc Đồ Tháp từ trước đến nay, hoan nghên ngài đến thành Cách Nhĩ. Vương đang ởtrong hoàng cung đợi Tắc Đồ Tháp và ngài đại giá.”

“Khụ khụ khụ, không cần cám ơn, không cần cám ơn, khụ khụ khụ…” Hođến mức bụng nhức nhối không thôi, Lục Bất Phá không ngừng hít sâu, trong mắt phiếm đầy lệ quang, một nữa là do đau, một nữa là… bị sặc nước miếng. Da mặt đám người kia dày hệt tường thành, cho dù là vương Tắc Ba Nhĩ cầu hắn hắn còn chả thèm tới.

Lại liếc nhìn Tạp Cẩu Mã Tư một cái, Sparta giương giọng nói: “Xin Tắc Đồ Tháp cùng Mang Tang Tử tiên sinh đến hoàng cung trước.”

Đám đông chừa ra một con đường thẳng tắp, cuối đoạn đường khoảng 2 mét là một… “Trái trứng”, ờ thì nó có màu kim hoàng, ánh kim chiếu sáng bóng. Lục Bất Phá đoán có thể đó là phi hành khí linh tinh gì đó. Nhìn quanh bốn phía, ước chừng có năm sáu chiến hạm to lớn, Lục Bất Phá cất bước đi tới.

“Chiêm chiếp thu!” Người đứng hai bên vẻ mặt kích động muốn thân cận, Tiểu Cửu không khách khí gầm nhẹ. Làm tan nát cõi lòng những con dân.

Lục Bất Phá đau đến mắt nổ đom đóm, lòng dạ nào để ý thái độ Tiểu Cửu nữa. Với lạiTiểu Cửu càng hung dữ càng tốt, tốt nhất hung đến độ người Tắc Ba Nhĩ thả hắn về. Thật vất vả kiên trì đi hết một đoạn đường dài, Lục Bất Phá quay đầu lại mắt nhìn chiến hạm to lớn cao mấy trăm mét phía sau, tiến vào trong “Trứng”. Đúng như hắn sở liệu, đây quả nhiên là phi hành khí. Khó coi hơn gấp trăm lần cái của Liên bang.

Người Tắc Ba Nhĩ không theo vào, khi hắn và Tiểu Cửu ngồi xuống, người lái liền khởi động phi hành khí. Dựa vào lưng ghế, Lục Bất Phá tranh thủ nghỉ ngơi, đoạn đường vừa rồi gần như tiêu hao toàn bộ thể lực của hắn. Tiểu Cửu bất an nhìn, Lục Bất Phá đưa tay ôm lấy hắn. Hiên Viên Chiến, ta sắp đau chết rồi, ngươi đang ở đâu hả?

Khi phi hành khí chở bọn Lục Bất Phá rời đi, đại bộ phận người Tắc Ba Nhĩ cũng nhanh chóng lên phi hành khí đi theo. Tạp Cẩu Mã Tư cùng Sparta đi trên một cái.Trái ngược với gương mặt hiền lành khiêm tốn ban nãy, vẻ Sparta tối sầm.

Tạp Cẩu Mã Tư quỳ một gối xuống bên cạnh Sparta thưa: “Tắc Đồ Tháp rất để ý Mang Tang Tử, một bước không rời.”

Sparta hừ lạnh, ngạo mạn nói: “Bất quá chỉ là một tên Mang Tà hạ tiện, lại có thể được Tắc Đồ Tháp coi trọng. Đây là ân điển cao nhất. Hạm đội Mang Tà và Hàn Cát đã xuất hiện ở tinh hệ Tắc Ba Nhĩ, vương hạ lệnh đêm nay cử hành lễ hiến tế. Chỉ cần đại thần cảm ứng được Tắc Đồ Tháp tồn tại, sẽ chúc phúc cho chúng ta. Toàn bộ tinh hệ Tắc Ba Nhĩ đều được bao phủ trong lời chúc phúc từ đại thần. Hơn nữa, bọn Mang Tà và Hàn Cát cùng lắm chỉ có thể làm tung bụi một phen thôi.”

“Nhưng Tắc Đồ Tháp không cho bất cứ người nào tiếp cận, chúng ta không thể tách hắn và Mang Tang Tử ra.”

“Bỏ thuốc mê vào đồ ăn của họ.”

“Đã hiểu.”

“Truyền lệnh của ta, hạm đội đế quốc chuẩn bị chiến đấu”

“Rõ!”

Khi bọn họ rời đi, trên đỉnh chiếm hạm khổng lồ, một cặp mắt sáng như đuốc nhìn theo hướng quả trứng màu vàng rời đi, cho đến khi nó biến mất. Chia cách gần 50 ngày, cuối cùng hắn đã nhìn thấy Tiểu Phá. Nhưng không thấy mặt, không biết Tiểu Phá có khỏe không. Bộ dáng đi đường căng cứng, là do sợ sao? Hiên Viên Chiến nắm chặt bàn tay máy.

“Ô ô ô…” Tiểu Quang nói chuyện vời Tiểu Phá.

“Nói đi.”

“A A A Ô!!!” (Tội nghiệp, suýt nghẹn chết thằng nhỏ)

“Ô ô ô…” Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá!!!

Đột nhiên mở mắt, Lục Bất Phá ngồi dậy.

“Ma ma…” Tiểu Cửu sợ hãi.

Khắc chế kích động trong lòng, Lục Bất Phá dựa lại vào lưng ghế, ôm chặt Tiểu Cửu: “Không sao,Tiểu Cửu, ngủ đi.” Quang Vinh? Là ngươi sao? Đúng là ngươi đã đến rồi sao?

“Ô ô ô…” Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá… Tiểu Quang nhớ ngươi, Tiểu Quang nhớ ngươi, Tiểu Quang nhớ ngươi…

Lục Bất Phá cúi đầu, nước mắt tích trên nền vải đen, nở nụ cười. Tiểu Phá cũng nhớ ngươi, rất nhớ ngươi. Nhớ ngươi vàTiểu Chiến, nhớ muốn chết. Vỗ vỗ Tiểu Cửu bất an, để hắn im lặng, Lục Bất Phá kéo kéo mũ áo choàng lau nước mắt.

“Ô ô ô…” Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá, Tiểu Chiến không cho Tiểu Quang nói chuyện với Tiểu Phá, nói sẽ bị phát hiện. Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá, Tiểu Quang nhớ Tiểu Phá. Ô ô ô, Tiểu Quang bám vào trên đỉnh chiến hạm, Tiểu Quang nhớ Tiểu Phá, Tiểu Quang sẽ đi cứu Tiểu Phá, Tiểu Phá chờ Tiểu Quang. Tiểu Quang rất nhanh là có thể tìm ra Tiểu Phá. Nghiền nát! Nghiền nát! Tiểu Quang muốn đem bọn họ đều nghiền nát!

Nhẫn cười, Lục Bất Phá cố gắng khắc chế nước mắt tràn mi. Kỳ thật, hắn luôn luôn làm bộ kiên cường. Được nghe Quang Vinh“Ồn ào”, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

KhiQuang Vinh “Tâm sự” cùng Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến tranh thủ thời gian liên lạc với chúa hạm. Hắn không biết, khi tín hiệu liên lạc xuất hiệu, ở xa trong ngân hà Hiên Viên Tri Xuân nặng nề thở hắt ra, hốc mắt nóng lên.

“Hiên Viên thượng tá, Tắc Ba Nhĩ muốn đem Tiểu Phá làm tế phẩm. Nói với Tiểu Phá, nhất định không thể rời khỏi Tiểu Cửu. Mặc kệ dùng cách nào, ngươi nhất định phải cứu Mang Tang Tử tiên sinh ra an toàn. Tất cả hạm đội toàn lực hỗ trợ ngươi. Đội đặc nhiệm đã lái phí thuyền ẩn hình tới gần Cách Nhĩ tinh, ba tiếng sau sẽ đổ bộ, ngươi trực tiếp lãnh đạo bọn họ. Trọng trang sư sẽ bộc hậu che giấu. Sau khi cứu Mang Tang Tử tiên sinh ra, ngươi lập tức liên lạc với chúa hạm, sẽ có phi thuyền đáp xuống chở ngươi rời khỏi. Chúa hạm sẽ cử người tiếp ứng. Trọng trang sư và đội đặc nhiệm cản trở địch nhân truy kích. Trách nhiệm của ngươi là cứu Mang Tang Tử tiên sinh trở về bình an!”

“Rõ!”

“Bây giờ là 20 giờ 05 phút theo giờ Mang Tà.”

“Thời gian xác nhận.”

“23 giờ 05 phút đội đặc nhiệm đổ bộ.”

“Rõ”

“Hiên Viên thượng tá…” Đầu dây bên kia dừng chốc lát, “Chúng ta chờ tin tức tốt của ngươi.”

“Rõ!”

Cắt liên lạc, Hiên Viên Chiến đem tấm thảm của Lục Bất Phá đặt trên đùi: “Quang Vinh, nói với Tiểu Phá, bảo hắn ráng nhẫn nại khoảng 3 tiếng nữa.”

“Ngao ngao ngao!!!”

“Nói cho Tiểu Phá, ta rất nhanh sẽ tới.”

“Ngao ngao ngao!!!”

“Nói cho Tiểu Phá, Tắc Ba Nhĩ muốn bắt hắn làm tế phẩm, tuyệt đối không rời khỏi Tiểu Cửu nửa bước.”

“Ngao ngao ngao!!”

“Nói cho Tiểu Phá, lần này đều tại ta. Khi trở về, ta tùy hắn xử trí.”

“Ô ô ô…”

Hiên Viên Chiến cắn chặt răng, khớp hàm căng cứng, hai đấm nắm chặt: “HỏiTiểu Phá, hắn có bị thương không, Duy Lạp có khi dễ hắn không.”

“Ngao ngao ngao!!”

Nước mắt mất khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống, thì ra người kia đã tìm ra hắn từ lâu rồi, luôn đi theo sau hắn. Đợt“Hành trình” lần này, hắn phát hiện ra Tiểu Cửu rất đáng yêu, phát hiện ra Quang Vinh vô cùngđáng tin, và phát hiện ra hắn rất yêu Hiên Viên Chiến, yêu tên xấu trai chỉ có nữa bên mặt đó.

Tiểu Quang, nói cho Hiên Viên Chiến, ta không bị thương. Ta tốt lắm. Tiểu Cửu cũng tốt lắm. Chúng ta bây giờ đang đi đến hoàng cung. Người Tắc Ba Nhĩ cực kỳ coi trọng Tiểu Cửu, trong hoàng cung nhất  định có rất nhiều lính canh. Nếu cường công sẽ tạo nên thương vong rất lớn. Tiểu Quang, đem kế hoạch tác chiến nói cho ta biết.

Bám trên chúa hạm cos ninja,Quang Vinh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ sứ giả truyền lời. Hiên Viên Chiến lời ít ý nhiều nói lại kế hoạch tác chiến cho Lục Bất Phá. Sắc mặt Lục Bất Phá càng lúc càng ngưng trọng, gần như quên luôn đau đớn.

Tiểu Quang, nói với Hiên Viên Chiến, kế hoạch lần này phải sửa lại! Nếu hy sinh tính mạng nhiều người như thế đổi lấy an toàn cho ta, ta tình nguyện tự sát!

Bảo hắn trơ mắt nhìn các thành viên đội đặc nhiệm ngay thẳng chết đi hả? Hắn làm không được! Ban ngày ban mặt mà đi đổ bộ như thế, chẳng khác nào dâng mạng cho bọn Tắc Ba Nhĩ giết? Bọn đó còn đáng sợ hơn cả bộ lạc ăn thịt người.

Năm phút sau.

“Ô ô ô ô…” Tiểu Phá, Tiểu Chiến nói kế hoạch đã định ra, không thể sửa.

Không thể sửa thì ta đi tự sát ngay bây giờ! Ngươi nói ta có dám hay không! Không thăm dò tình hình phe địch mà tự tiện tấn công, kết cục cuối cùng chắc chắn là toàn quân bị diệt!

Lại năm phút sau.

“Ô ô ô…” Tiểu Chiến nói hắn thương lượng với tổng bộ một chút.

Nói cho Tiểu Chiến, trước án binh bất động. Chờ ta tìm hiểu tình huống rồi nói sau. Ngươi có thể nói chuyện với ta, đến lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, đồng thời giảm bớt thương vong. An toàn của ta có Tiểu Cửu bảo đảm, bảo bọn họ nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo.

Trong khoang ngực Quang Vinh, trên mu một bàn tay Hiên Viên Chiến nổi đầy gân xanh. Chịu một hồi lâu, hắn mở tín hiệu liên lạc với chúa hạm một lần nữa.

Ba mươi phút sau.

“Ô ô ô…” Tiểu Chiến nói nghe Tiểu Phá.

Tốt lắm.

Lục Bất Phá nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng giơ lên. Lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn vỗ vỗ đầu đứa nhỏ đang lo lắng vì không rõ chuyện gì đang xảy ra. Thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn người lái qua kính chiếu hậu, hắn mở miệng: “Tiểu Cửu, mệt rồi phải không. Đêm nay chúng ta có thể hảo hảo nghỉ ngơi rồi.”

“Ma ma…” Tiểu Cửu đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lục Bất Phá vỗ vỗ chân, ý bảoTiểu Cửu nằm úp sấp trên người hắn, nhân cơ hội nhu nhu cái bụng đã đau đến chết lặng, hắn ôm Tiểu Cửu khẽ nói: “Đừng lên tiếng, Tiểu Quang đã đến rồi.”

Mười tám con mắt tức khắc sáng rỡ, thân thể vặn vẹo.

“Suỵt… Lát nữa gặp người nào là gào người nấy, đừng rời khỏi ta biết không.”

“Ma ma!!” Tiểu Cửu rất nhỏ giọng kêu vài tiếng, mười tám đôi mắt chớp a chớp, có dấu hiệu trào nước mắt.

“Chúng ta rất nhanh có thể về nhà.”

“Ma ma ma… Quang quang quang… Phốc phốc phốc…”

Nhà của hắn mới là nhà của Tiểu Cửu, cái gì mà Cách với chả Nhĩ chứ, cút đi gặp quỷ hết đi. Xoay xoay cổ tay và cần cổ, Lục Bất Phá quyết định cosDiệp Vấn.

***********

Diệp Vấn (葉問, 1893-1972) là một võ sư nổi tiếng người Trung Quốc, mọi người thường gọi Ip Man. Được xem là người có công lớn trong việc hình thành và quảng bá hệ phái Vịnh Xuân Quyền ở Hongkong. Và một trong những đệ tử thành danh của ông chính là minh tinh màn bạc Lý Tiểu Long trong những năm đầu đời khi họ Lý mới tập tành học võ.

Diệp Vấn người thật việc thật.



Diệp Vấn phiên bản Trịnh Gia Dĩnh đóng.



Dự là mình thấy phiên bản anh Dĩnh đóng có nhiều người xem nhất nga, đẹp trai quá mờ. Mỗi tội 50 tập lận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.