Chương trước
Chương sau
"Nữ vương bệ hạ, chuyến đi tới Hàn Cát tinh lần này sẽ làm ta cả đời đều không thể quên. Hàn Cát Tinh quá mỹ, đặc biệt là lễ Hàn Vưu ngày hôm qua, thật khiến người chấn động."

"Ta thật tâm mà hy vọng Mang Tang Tử điện hạ có thể ở lâu mấy ngày. Chính là Mang Tà Liên Bang yêu cầu Mang Tang Tử điện hạ mau chóng trở về. Ta chân thành mà mời ngài tham dự lễ Hàn Vưu năm sau."

"Ta thực vinh hạnh nhận lời mời từ nữ vương bệ hạ. Chỉ cần Liên Bang cho phép, ta nhất định sẽ đến."

Lục Bất Phá để lại một đường lui, không phải cậu không muốn tới, mà là tới một lần quá xa, trên đường lại không an toàn. Lần này gặp nạn, cậu chắc phải qua vài năm nữa mới trở lại đây. Eo đau mông đau chịu đựng đấm lưng dục vọng.

"Mang Tang Tử điện hạ, Đại Tư Tế muốn ta tặng ngài một kiện lễ vật, hy vọng ngài có thể thích."

Nữ vương ý bảo, thị nữ cầm một cái hộp màu ngân bạch đã đi tới, ở Lục Bất Phá trước mặt đứng yên. Một vị thị nữ khác tiến lên mở ra hộp, lấy ra đồ vật bên trong.

"Đây là......" Lục Bất Phá tò mò mà nhìn về phía nữ vương, một kiện quần áo?

Nữ vương giải thích nói: "Mang Tang Tử tiên sinh thể chất thực đặc thù, nhưng là, ngài lại không có bất luận cái năng lực gì tự bảo vệ mình. Đây là hồn tinh y, có thể bảo hộ ngài không chịu đến thương tổn."

"Hồn tinh y?!" Lập tức có người kinh hô.

Nhìn xem bốn phía mặt lộ vẻ khiếp sợ, mọi người giống như thấy được đại thần, Lục Bất Phá càng hồ đồ.

Pháp Lý Bố ánh mắt thâm trầm mà nhìn về phía nữ vương, nữ vương nhìn ông hơi hơi gật gật đầu, mở miệng: "Đây là ý tứ Đại Tư Tế cùng mọi người chúng ta. Mang Tang Tử điện hạ, cái quần áo này đã ở thần miếu tồn tại mấy trăm năm. Nó là tinh thần mỗi một đời Đại Tư Tế kết tinh. Nó sẽ bảo hộ ngài không chịu đến bất cứ thương tổn."

Lục Bất Phá sửng sốt, tuy rằng cậu nghe được cái hiểu cái không, nhưng từ trên mặt Hàn Cát Nhân cậu có thể thấy được cái quần áo này phi thường phi thường trân quý. Hơn nữa nó còn là tinh thần mỗi một đời Đại Tư Tế kết tinh, nghĩ nghĩ chính là một kiện siêu cấp bảo bối.

"Nữ vương bệ hạ, này quá trân quý, ta không thể nhận." Bảo bối bên người cậu đã đủ nhiều, sẽ có nghĩa là cậu sẽ càng nguy hiểm.

"Mang Tang Tử điện hạ, thỉnh không cần cự tuyệt. Đây là ý tứ Đại Tư Tế, cũng chính là ý tứ đại thần. Ngài trên người gánh vác sứ mệnh quan trọng quan hệ đến toàn bộ an nguy tinh tế, ngài sẽ cần hồn tinh y bảo hộ."

Nữ vương lại lần nữa ý bảo, thị nữ kính sợ mà cầm lấy hồn tinh y, triển khai, mặc vào trên người Lục Bất Phá.

Lục Bất Phá khẩn trương mà nhìn kiện quần áo kia nửa trong suốt, trong lòng nhút nhát. Nữ vương nói làm cậu bất an, cậu bất quá có 15 tuổi, nga không, 16 tuổi, không đến tuổi làm thanh niên, như thế nào có thể đảm nhân chức đến hoà bình quanh vũ trụ. Chính là hiện tại giống như không mặc cũng không được.

"Mang Tang Tử điện hạ, ngài mặc vào thử xem đi. Cái quần áo này chỉ có này một kiện." Pháp Lý Bố lời nói có ẩn ý mà nói.

Vừa nghe ông mở miệng, Lục Bất Phá không còn khẩn trương như vậy. Đứng dậy đối với nữ vương thi lễ thật sâu, sau đó cậu xoay người, vươn cánh tay.

Thị nữ giúp cậu mặc đồ. Lục Bất Phá không biết chính là trong mắt nữ vương hiện lên nghi hoặc, Pháp Lý Bố lại có vẻ có chút khẩn trương. Lục Bất Phá cúi đầu nhìn cái quần áo này, không có phân lượng, dài tới đầu gối, hơi hơi lộ ra ánh sáng, giống như từ tia nắng dệt thành quần áo, nhìn loá mắt, lại có điểm choáng váng đầu. Duy nhất có điểm không tốt là quần áo này không có nút thắt, liền như thế mặc vào thực sự ở là có điểm quái.

Nhìn trong chốc lát, cậu xoay người lại, vừa định nói cám ơn, liền nghe bốn phía truyền đến tiếng kinh hô, liền thấy mặt đều nữ vương trên mang theo kinh ngạc rõ ràng. Cậu có chút khẩn trương mà quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Chiến, chẳng lẽ cậu mặc áo quần này không thích hợp? Nào biết, Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt cũng là rõ ràng chinh lăng, lúc này cậu nghe được âm thanh từ Thượng Quan Nông:

"Tiểu Phá, mau xem hồn tinh y!"

Lục Bất Phá cúi đầu, má ơi!

Liên tục sau lui lại mấy bước, ngã vào trong lòng ngực Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nháy mắt bị dọa thành một thân mồ hôi lạnh, này, đây là cái gì đồ vật! Chỉ thấy toàn thân cậu bị một màu thuần trắng như sắc keo dán đồ vật bao bọc, liên tiếp bị bao phủ lại. Mềm mại, kéo dài, dường như một cái sâu lông!         

Cả người run run một cái, Lục Bất Phá hoảng loạn mà ở trên người quơ loạn, lại hoảng sợ phát hiện cậu tìm không thấy cái khe hở để cởi ra! Cậu bị cái gọi là hồn tinh y này hoàn toàn bao phủ!

"Nữ vương bệ hạ!" Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt khói mù.

"Nữ vương bệ hạ, đây là chuyện như thế nào!" Thượng Quan Nông đằng sau cũng đứng lên, trên mặt không có tươi cười.

"Tiểu Phá, không cần sợ hãi, đây là phương thức hồn tinh y bảo hộ ngươi." Pháp Lý Bố bước nhanh tiến lên bắt lấy tay bị bao bọc lấy của Lục Bất Phá, cho cậu một cái tươi cười trấn an, "Ngài không cần sợ hãi, bình tĩnh lại, đôi tay đặt ở trước ngực, nhắm mắt lại."

Lục Bất Phá sắc mặt trắng bệch mà nhắm mắt lại, mặt của cậu cũng bị bao phủ, chỉ lộ ra hai con mắt. May mắn là cái quần áo này còn thông khí, bằng không cậu tuyệt đối sẽ bị ngộp chết.

1, 2, 3, 4...... Lục Bất Phá bi thảm mà ở trong lòng đếm số, nghĩ thầm chính mình có phải bị Đại Tư Tế cùng nữ vương ám toán hay không.

"Bình tĩnh, Tiểu Phá, ngươi quá khẩn trương." Pháp Lý Bố thấp giọng nói.

Không ngừng hít sâu, Lục Bất Phá nghĩ thầm cậu bình tĩnh như thế nào a, cậu đều thành sâu lông!

Đôi tay ấn ở trên vai Lục Bất Phá, Pháp Lý Bố ở lúc cậu thoáng bình tĩnh, sau đó đôi tay nhắc tới, hồn tinh y nhẹ nhà ở trong tay của ông. Lục Bất Phá liền cảm thấy trên người một nhẹ, chìm vào trong lòng ngực Hiên Viên Chiến.

Trợn mắt, nhìn đến quần áo đã cởi ra, cậu hư thoát mà nói: "Nữ vương bệ hạ, cái quần áo này quá thần kỳ, ta công lực còn chưa đủ, thật sự vô phúc tiêu thụ." Mặc thêm hai lần chắc sẽ đoản mệnh.

"Ha ha, Mang Tang Tử điện hạ, đây là phương thức hồn tinh y bảo hộ ngươi." Làm trò trước mặt quá nhiều người, Pháp Lý Bố không hảo kêu Lục Bất Phá là "Tiểu Phá". Ông cho đối phương một cái ánh mắt yên tâm, xoay người đối với nữ vương khom người nói: "Bệ hạ, xin cho phép ta vì Mang Tang Tử điện hạ giải thích cái quần áo này."

Nữ vương gật đầu.

Pháp Lý Bố đem hồn tinh y gấp hảo, bỏ vào hộp, lúc này mới nghiêng người nói: "Mang Tang Tử điện hạ, hồn tinh y ẩn chứa năng lượng tinh thần thật lớn. Chỉ có nhân tài có tinh thần lực cực cao mới có thể mặc, bởi vì đây là mỗi một đời Đại Tư Tế trước khi ly thế sẽ lưu lại tinh thần lực cuối cùng ngưng tụ thành hồn tinh thể làm thành quần áo. Sau khi mặc nó vào, nó có thể đem ngài hoàn toàn bao phủ, làm ngươi miễn với mọi thương tổn. Mặc kệ là laser, hay là những loại vũ khí khác, đều không thể thương tổn ngài. Khi cần cởi nó ra đều không được mất bình tĩnh. Tựa như vừa rồi vậy, chỉ cần ngài bảo trì nội tâm bình tĩnh, liền có thể đem nó từ trên người của ngài cởi ra."

"Ách......" Lục Bất Phá xoa xoa cánh tay, "Trách không được như thế thần kỳ, nguyên lai nó là như thế này. Chính là nó mềm mại, ta có cảm giác chính mình biến thành sâu."

Địa cầu cao tăng viên tịch nhiều lắm hóa thành xá lợi tử, nơi này hiến tế viên tịch trực tiếp có thể làm xiêm y, lợi hại.

"Ha ha, chỉ cần có thể bảo hộ an toàn của ngươi, là sâu cũng có thể a." Pháp Lý Bố đem hộp lấy lại đây, trịnh trọng mà mang tới, "Đây là một kiện hồn tinh y duy nhất trên Hàn Cát Tinh, hy vọng Mang Tang Tử điện hạ có thể nhận lấy."

Không nghĩ sẽ thu. Lục Bất Phá vươn tay, đồng dạng trịnh trọng mà ngẩng đầu nói: "Cám ơn ngài, nữ vương bệ hạ. Cái lễ vật này thật sự là quá quý giá, ta nhất định sẽ thu hảo." Có thể không mặc liền không mặc.

Nữ vương nói: "Mang Tang Tử điện hạ, ngài có thể mặc nó vào đã nói lên nó lựa chọn ngài. Thời điểm khi ngài tiến vào hiểm cảnh, hy vọng ngài có thể mặc vào nó. Nó sẽ bảo hộ ngài không chịu bất kì thương tổn nào."

"Ta nhớ kỹ, cám ơn ngài." Lục Bất Phá đem hộp giao cho Hiên Viên Chiến.

"Mang Tang Tử tiên sinh, thỉnh thay ta hướng chủ tịch quốc hội tiên sinh hỏi thăm."

"Ta sẽ."

Lục Bất Phá trong lòng thật dài nhẹ nhàng thở ra, thời khắc về nhà càng ngày càng gần.

......

Giữa trưa cùng nữ vương dùng qua cơm trưa, lại liền chuyện mậu dịch hai quốc gia rồi tiến hành đơn giản bàn bạc, sau đó Lục Bất Phá về lại chỗ ở sửa sang lại hành lý. Nữ vương trừ bỏ đưa cho cậu kiện quần áo sâu lông kia, còn tặng rất nhiều đặc sản Hàn Cát. Thẩm Dương cùng La Bác đi đến chuẩn bị trên phi thuyền bọn họ đi trước, sáng mai, cậu liền phải bước lên đường trở về.

Buổi chiều, cậu muốn ở Hàn Cát tinh cùng đi tham quan trường học Hàn Cát Nhân cùng mấy chỗ danh lam thắng cảnh, buổi tối là thời gian riêng tư, cậu muốn cùng Hiên Viên Chiến đi đến thăm Pháp Lý Bố Pharaoh. Xem Thượng Quan Nông mang một cái mặt mệt mỏi, nhưng vẫn vẫn duy trì dáng vẻ hoàn hảo, Lục Bất Phá trêu ghẹo nói: "Thượng Quan, ngươi nằm xuống nghỉ một lát đi, ngươi tối hôm qua mệt mỏi một đêm, không khó chịu sao?"

Thượng Quan Nông trên mặt hiện lên mất tự nhiên, xấu hổ mà không biết nên trả lời như thế nào.

"Ha hả," tranh thủ Hiên Viên Chiến đi tìm ngôi sao nhỏ, Lục Bất Phá nói, "Thượng Quan, dù sao ta đã nói qua nha, ngươi phải học cách cự tuyệt. Tối hôm qua hai cái Gia Khỏa kia cũng chưa cho ngươi ngủ đi."

Thượng Quan Nông thoáng nghiêng đi mặt, che dấu xấu hổ, mỉm cười nói: "Còn hảo, không có rất mệt. Tiểu Phá không cần lo lắng."

Ai, Thượng Quan là vô phương cứu chữa. Lục Bất Phá tiếp tục chỉnh hành lý, nói: "Ta không thể bồi ngươi, ngươi phải bảo trọng. Phải nhớ đến gửi bưu kiện cho ta, cho ta tin tức nga. Ta sẽ cho ngươi ảnh chụp ngôi sao nhỏ."

"Ta sẽ." Thượng Quan Nông thoáng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hiện lên cái gì đó, hắn nói, "Tiểu Phá, sau khi Vô Nghiệp cùng Long trở về, làm ơn nhờ ngươi chiếu cố bọn họ."

"Đây là cái lời nói gì?" Lục Bất Phá ngẩng đầu, nhíu mày,

"Ngươi không trở lại?"

Thượng Quan Nông ưu nhã mà cười cười: "Không phải. Ta đi ba tháng sau mới có thể trở về. Ta không ở bên, không biết hai người bọn họ có thể cãi nhau hay không."

"Ai nha, sẽ không. Hai người bọn họ hiện tại có sự nghiệp phải cùng nhau hoàn thành, như thế nào có khả năng cãi nhau."

Nhìn Thượng Quan Nông ái muội mà  nháy mắt, Lục Bất Phá yên tâm mà tiếp tục chỉnh hành lý, lời nói vừa rồi của Thượng Quan giống như gửi gắm, hù chết cậu.

Khi cậu cúi đầu, Thượng Quan Nông trong mắt lộ ra xin lỗi. Hắn đứng dậy đi đến bên người Lục Bất Phá, ôm vai cậu.

"Tiểu Phá, cám ơn ngươi."

"Thượng Quan?" Lục Bất Phá ngửa đầu nhìn lại.

Thượng Quan Nông nhoẻn miệng cười: "Gặp được ngươi thật tốt. Tinh Tinh lớn lên thực mau, không biết ta trở về trước bé có thể nói chuyện hay không. Nếu có thể nói, ngươi có thể dạy bé kêu " cha nuôi " không?"

"Đương nhiên sẽ." Lục Bất Phá trong lòng có khác thường mà xoay người, "Thượng Quan, ngươi xảy ra chuyện gì sao?"

Thượng Quan Nông khom người ôm lấy cậu: "Thói quen bên người vẫn luôn có Tiểu Phá, ngươi phải đi về, ta có chút thương cảm."

"Ân, thật vậy. Mỗi ngày đều có thói quen cùng Thượng Quan nói chuyện. Hơn nữa lộ trình trở về, còn có bốn tháng không thấy được Thượng Quan, ta cũng có chút khổ sở." Ôm lấy Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá tâm tình hạ xuống.

"Tiểu Phá, là ngươi làm ta trở nên hạnh phúc như thế, làm ta hiểu được ngoài hữu nghị còn có một loại cảm tình khác, làm ta hiểu được Vô Nghiệp cùng Long đối với ta quan trọng như thế nào. Cám ơn ngươi, Tiểu Phá."

"Thượng Quan, ngươi đừng nói như thế nha. Chúng ta là bạn tốt, ta làm như thế cũng là bình thường. Hơn nữa ta thực hổ thẹn, nếu không phải ta nhiều chuyện, có lẽ Thượng Quan sẽ không vất vả như thế." Lục Bất Phá đột nhiên cái mũi có điểm lên men.

"A," Thượng Quan Nông buông Lục Bất Phá ra, trên mặt là nụ cười ôn nhu, "Nếu không có Tiểu Phá, ta căn bản không biết trên thế giới còn có cảm giác mỹ diệu như vậy."

"Ách...... Hắc hắc." Lục Bất Phá ngược lại có điểm ngượng ngùng.

Ngữ khí biến đổi, Thượng Quan Nông thoải mái mà hỏi: "Buổi tối ngươi đi đến nhà Pharaoh làm khách, ý tưởng trộm như thế nào rồi?"

Lục Bất Phá lắc đầu, nâng lên trên giường một cái bình thủy tinh chứa đầy ngôi sao được trang trí xinh xắn nói: "Còn không có. Chỉ có thể hành động tùy theo hoàn cảnh. Ta bảo Hiên Viên Chiến mang một cái bao qua, đến lúc đó tìm cơ hội trộm đồ đổi trở về."

Thượng Quan Nông khom người ở bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Pharaoh là ở một mình. Ông thích nghe ngươi thổi sáo, ngươi có thể thổi sáo cho Pharaoh, rồi mới tìm cơ hội xuống tay."

"Pharaoh là một mình sinh hoạt?" Lục Bất Phá kinh ngạc không thôi.

Thượng Quan Nông gật gật đầu, nói: "Đại Tư Tế, nữ vương cùng Pharaoh truyền thừa không phải dựa huyết thống, mà là dựa theo ý chỉ của thần mà tìm kiếm, cho nên rất nhiều Pharaoh vì đến được tinh thần lực càng cường đại, đều là sống một mình."

"Kia Pharaoh không phải thực cô đơn sao." Lục Bất Phá vô pháp tưởng tượng cảnh một người sinh hoạt đơn độc.

"Một mình không đại biểu tịch mịch." Trong mắt hiện lên ảm đạm, Thượng Quan Nông cười nói, "Pharaoh thực thích ngươi, ông sẽ không đối với ngươi có điều phòng bị. Ngươi chỉ cần nhớ rõ ở bên ngoài thư phòng trong phòng khác vì ông thổi sáo thì tốt rồi."

"OK, nghe ngươi." Lục Bất Phá nhanh chóng từ trong rương lấy ra cây sáo của chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.