🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiểu hoàng đế ra lệnh, Thừa Uyên muốn gì thì cứ cho hắn.







Vì vậy, Thừa Uyên có một kho trân phẩm lớn, nào thì cây san hô cao bằng người, nào thì ngọc trai ở Nam Dương, ngọc bích tùy, đồng hồ thủy tinh, vân vân, mấy thứ này đều không hiếm lạ. Mỗi ngày, hắn nằm trên giường thưởng thức từng món vật, chuyện này khiến Thừa Uyên có cảm giác như mình đang dùng thân thể hai mươi tuổi trải qua cuộc sống sinh hoạt lúc về hưu của sư phụ.



Có lần lão thái phó đến thăm hắn, dặn hắn làm sao biểu hiện trước cả triều đình, biểu tình cổ quái hồi lâu, sau đó thở dài một câu, vuốt râu bạc mập mờ dạy dỗ: “Không được thị sủng mà kiêu.”







Thừa Uyên nghĩ thầm, bản thân được sủng chỗ nào mà kiêu chứ, nhưng mấy thứ đồ sở hữu mà không tốn tí sức này thật không mấy thành tựu, thua xa cảm giác mình cực khổ mưu tính trộm tới tay, hắn không thích như vậy tí nào, chỉ nhờ lão thái phó, mang tất cả đồ vật trở về.



Lão thái phó lắc đầu, tỏ vẻ trách trời thương người.



Thừa Uyên không hiểu vì sao.



Chính hắn cũng thấy kì quái, năm đó tiểu hoàng đế tặng cho hắn nhiều đồ vật, tuy không trân quý bằng những thứ này, hay bất cứ gì khác, hắn đều bảo quản như trân bảo, vậy tại sao bây giờ không được?



Thừa Uyên cảm thấy, lí do là vì mình quá nhàm chán.



Hoàng Cung tuy rất tốt, nhưng đây không phải nơi một tên trộm nên ở, Thừa Uyên

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-nien-hoa/2052378/chuong-10.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Mãng Niên Hoa
Chương 10
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.