Edit: MynMyn Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ tại quán bar cho tới hơn 11 giờ, nhìn xem thời gian phỏng chừng hôm nay là đợi không được Tiểu Ngạn, hơn nữa Kiều Tử Phỉ giống như có chút say. Chẳng lẽ Ly Hỏa có tác dụng chậm sao? Giản Minh Thần có chút nghi hoặc. “Kiều ca, anh lúc tới có mang theo lái xe không?” Giản Minh Thần cũng không muốn để cho Kiều Tử Phỉ say rượu lái xe, như vậy quá nguy hiểm. “Ân, để anh gọi điện thoại kêu lái xe tới.” Nói Kiều Tử Phỉ bắt đầu tìm điện thoại, trên thân sờ soạng nửa ngày không có tìm được. “Di, giống như không có mang.” Giản Minh Thần trợn mắt nhìn Kiều Tử Phỉ có chút mơ hồ, hai người bọn họ trước khi đến không phải còn gọi điện thoại sao, bây giờ lại nói không mang. “Để em giúp anh tìm.” Giản Minh Thần bĩu môi, xem ra Kiều Tử Phỉ thật sự uống nhiều quá, con mắt nhìn cậu thời điểm đều nhanh không có tiêu cự. Tại trên mình Kiều Tử Phỉ sờ loạn một trận, rốt cục ở trong túi quần tìm được điện thoại, “Đây không phải sao? Anh mau gọi điện cho người lái xe a!” Cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống, Kiều Tử Phỉ bây giờ đã nếm được mùi vị đó rồi. Lúc tay của Giản Minh Thần đụng chạm, trong nháy mắt, anh cơ hồ đều muốn đình chỉ hô hấp, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập “thình thịch” của chính mình. Cái này thật đúng là tra tấn a, chỉ có thể nhìn không thể ăn. Kiều Tử Phỉ không vui tiếp nhận điện thoại, tìm được điện thoại lái xe, kêu hắn tới đón. Kỳ thật xe của anh đã sớm ở bên ngoài chờ, hắn gọi cho lái ý tứ chính là nửa tiếng sau hẵng đến, anh còn có chuyện khác muốn làm. “Đi thôi, trước hết để cho lái xe đưa em trở về, hắn lập tức tới ngay.” Kiều Tử Phỉ lắc lư đứng dậy, chuẩn bị hướng ngoài cửa đi. Một bên Giản Minh Thần nhìn thấy Kiều Tử Phỉ đi đường cũng không ổn định, hơi hơi thở dài, sớm biết như vậy không chế Ly Hỏa cho Kiều Tử Phỉ uống. Hiện tại Đêm Khuya đúng lúc có nhiều người, vạn nhất va phải ai lại đưa tới phiền toái. Cậu đành vòng cánh tay của Kiều Tử Phỉ tựa ở trên người mình, lôi kéo anh ta đi ra ngoài. Bất quá Kiều Tử Phỉ so với cậu cao hơn khoảng 15cm, Giản Minh Thần bị đè thật muốn chửi má nó, vì cái gì Kiều Tử Phỉ nặng như vậy. Hai người từ từ đi đến bãi đỗ xe. Bên ngoài có chút lạnh mà cả hai chỉ mặc quần áo mỏng, áo khoác đều để ở trên xe Kiều Tử Phỉ. Giản Minh Thần nhìn chung quanh một chút cũng không thấy xe nhà Kiều Tử Phỉ đâu, chỉ có thể trước tìm cây cột tránh gió. “Kiều ca, đứng vững, ai nha, anh sắp đè chết em rồi!” Kiều Tử Phỉ không làm diễn viên thật sự là đáng tiếc. Hiện tại toàn bộ thân thể của anh đều đang ngả trên người Giản Minh Thần, hoàn toàn đem Giản Minh Thần ôm ở trong ngực. Thật sự là ăn đủ đậu hũ!! “Minh Thần a, có lạnh hay không? Có muốn hay không để anh thoát áo cho em.” Giản Minh Thần trợn mắt, ngươi nếu bây giờ cởi thì liền lõa thể a. Bất quá bị Kiều Tử Phỉ ôm như vậy, cậu thật đúng là không lạnh. Chỉ là mùi trên người Kiều Tử Phỉ vì cái gì quen thuộc như vậy? Hỗn hợp hương vị cỏ xanh nhàn nhạt cùng phảng phất mùi vị thuốc lá, cảm giác rất quen thuộc a!! Tư thế mập mờ, hương vị quen thuộc, làm cho Giản Minh Thần thoáng cái nhớ tới đoạn thời gian trước đêm 419 kia, người nam nhân trong ***g ngực kia giống như cũng là loại cảm giác này. Giản Minh Thần vỗ vỗ đầu, không đúng, khẳng định không phải Kiều Tử Phỉ, đêm hôm đó cái nam nhân kia rõ ràng là mb. Mà Kiều Tử Phỉ lại là thẳng 10 phần, nhi tử người ta cũng đều lớn như vậy. Khẳng định là tự mình nghĩ nhiều nên xuất hiện ảo giác. Nếu không là do mình đã quá lâu không có yêu yêu, trong nội tâm đói khát, đem tất cả tướng mạo đẹp mắt đều về cùng một loại người. Xem ra mình cũng nên tìm bạn, ít ra cũng để giải quyết vấn đề sinh lý a! Trong lúc suy nghĩ, thân thể của cậu đã bị Kiều Tử Phỉ trêu chọc đứng dậy. Cậu cũng không muốn thừa dịp Kiều Tử Phỉ say rượu mà … Nếu không cả nhà họ ngày mai rất dễ sẽ bị đuổi giết a!! (đẩy nổi người không hay là bị đẩy ngược lại:”>) Bị đẩy xuống, Kiều Tử Phỉ mắt say lờ đờ mông lung nhìn Giản Minh Thần đối diện, không biết nguyên nhân gì cậu hơi hơi cắn môi, lông mày sắp nhăn đến cùng một chỗ. Đây cũng không phải là biểu tình anh thích. Nhanh chóng cúi đầu xuống hôn đôi môi đỏ tươi. Có chút hơi lạnh, mềm. Giản Minh Thần kinh ngạc muốn kêu to, lúc này lưỡi của Kiều Tử Phỉ thuận lợi tiến vào bên trong khoang miệng của Giản Minh Thần. Giản Minh Thần bị đột nhiên hôn tới, đây là chuyện gì?! Nhất thời lại phản ứng không kịp, đầu óc trống rỗng. Khi cậu kịp phản ứng, Kiều Tử Phỉ một tay giữ phía sau ót cậu, một tay đặt bên hông cậu, bị hôn thế này cũng không có gì đáng vui cả!! Giản Minh Thần dùng sức vùng vẫy mấy lần mới giãy ra khỏi Kiều Tử Phỉ. Hai người đều nhẹ nhàng thở dốc, không nói gì. Kiều Tử Phỉ là chờ Giản Minh Thần phản ứng mà không nói chuyện. Còn Giản Minh Thần hiện tại đầu óc một đoàn hỗn độn không biết nói cái gì. Đột nhiên thân thể Kiều Tử Phỉ lại đè ép xuống, đọng ở trên mình Giản Minh Thần, lần này cậu nghĩ đẩy đều đẩy không nổi. “Minh Thần đầu anh đau quá a, để cho anh dựa vào một chút.” Kiều Tử Phỉ cũng không có giải thích nụ hôn kia, mà là đương nhiên tìm bả vai Giản Minh Thần dựa vào. Bởi như vậy Giản Minh Thần cũng không biết nói cái gì, không khí có chút xấu hổ. Bất quá thật may là xe đã tới. Cố sức đem Kiều Tử Phỉ kéo lên xe, Giản Minh Thần nhìn người đang tựa ở trên người mình ngủ thở dài một hơi, có lẽ vừa rồi anh ấy chỉ là uống nhiều quá, cho mình là tình nhân của anh ấy nên mới hôn mình. Nghĩ đến nụ hôn kia, Giản Minh Thần không tự giác đưa thay sờ sờ môi, môi Kiều Tử Phỉ thật mềm a. “Thật ngại quá, lão bản của các ngươi uống nhiều quá, phiền toái ngươi đưa anh ấy về nhà, ta liền đi trước.” Giản Minh Thần vì nghĩ đến đôi môi của Kiều Tử Phỉ mà cảm thấy đỏ mặt, cậu sao có thể như vậy, Kiều Tử Phỉ cũng không thích nam nhân a! Tài xế lái xe sững sờ, không đến một giây lập tức khôi phục thái độ bình thường cung kính nói: “Tiên sinh, ngài cũng thấy đấy, lão bản của ta hiện tại có lẽ cần người chiếu cố, ngài có thể hay không để ta đưa lão bản về trước, sau đó ta lái xe đưa ngài về nhà.” “Ách, vậy được rồi.” Giản Minh Thần đem Kiều Tử Phỉ đang ngả trên người mình hướng bên cạnh một chút, cậu thật chịu không được a, sắp đè chết người rồi! Mà Kiều Tử Phỉ đang ngủ mơ mơ màng màng bị Giản Minh Thần vừa động liền tỉnh, ôm Giản Minh Thần sống chết không buông tay, cái kia tư thế hoàn toàn là muốn tiếp tục hôn Giản Minh Thần. Dọa Giản Minh Thần tranh thủ thời gian né tránh. Kiều Tử Phỉ không có hôn đến môi, ghé vào Giản Minh Thần trên cổ hút, để lại không ít ô mai, làm cho Giản Minh Thần vô cùng xấu hổ. Tài xế lái xe ở phía trước, thấy lão bản mình cứ như vô lại giả say rượu ăn đậu hũ nhà người ta, cái kia thật xấu hổ a! Đại boss anh minh thần võ của bọn họ giờ đi nơi nào? Người ngồi trên xe hắn còn là Thiên Viêm tổng tài, còn là lão đại của Thiên Hòa Long sao? “Lái xe sư phó, còn có bao lâu đến nhà Kiều ca a, đều đi nửa giờ, vùng ngoại ô cũng có thể đến.” Giản Minh Thần thật sự là chịu không được Kiều Tử Phỉ ở trên người mình tác quái, nhịn không được hỏi tài xế lái xe, như thế nào chạy lâu như vậy. “A, nhanh, trong 10 phút khẳng định đến, ta là người mới tới, đối với đường nơi này không quen thuộc mấy.” Tài xế lái xe trong lòng oán thầm, hắn đường đường là người Thiên Hòa bang lại đi nói dối lừa gạt tiểu nam hài, lão đại ngươi làm sao cảm tạ ta a!! Giản Minh Thần nhịn lại nhẫn rốt cục chờ đến nhà Kiều Tử Phỉ, một tòa so với Trang Viên Hoa Hồng còn lớn hơn gấp bội, trang viên có tên: “Kiều Thị Trang Viên.” Xe theo cửa chính từ từ lái vào trong nội viện. Lái xe dừng lại xe lễ phép mở cửa xe. Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ do dự nửa ngày thật vất vả vào đại sảnh. Kiều Nhạc Ninh nhìn thấy cha của mình là được dìu vào, kinh ngạc mở lớn miệng: “Ba ba của cháu làm sao vậy?” “Là Kiều Nhạc Ninh a, ba ba của cháu không có việc gì, chỉ là uống nhiều rượu, có chút say, phòng của anh ấy ở đâu để ta đưa lên.” Giản Minh Thần có chút nghi hoặc nhìn trang viên Kiều Tử Phỉ, từ lúc tiến vào cậu không có phát hiện bất kì người hầu nào, vốn muốn cho lái xe đại ca hỗ trợ đem Kiều Tử Phỉ mang tới gian phòng, chính là người ta chết sống không đáp ứng, nói đấy là luật của lão bản, ngoại trừ chính hắn cùng thiếu gia bất luận kẻ nào cũng không chuẩn tiến vào chủ phòng. Giản Minh Thần nhẹ hống một tiếng, chẳng lẽ anh ta so với Vân Minh bệnh thích sạch sẽ còn nghiêm trọng hơn. “Đó, cái kia tại lầu của ba ba, để cháu dẫn đường.” Kiều Nhạc Ninh nhìn Kiều Tử Phỉ liếc liền hướng trên lầu đi, cha hắn lần này làm hắn vô pháp lý giải. Xem ra người cha hắn nhìn đến là cha của Lạc Lạc. Vậy sau này nếu như lão ba mình cưới cha của Lạc Lạc hẳn là mình và Lạc Lạc có thể sống chung a! Kiều Nhạc Ninh tính toán, hấp tấp ở phía trước dẫn đường. (chưa gì đã tính kế để ở chung với bé lạc rồi sao =))))) “Kiều Nhạc Ninh, ta là ba ba của Lạc Lạc, cháu còn nhớ không?” Giản Minh Thần mất sức của chín trâu hai hổ mới đem thân hình cao quá 1m85 của Kiều Tử Phỉ phóng tới trên giường. Bản thân cũng đặt mông ngồi trên giường thở mạnh. “Dạ, ở trường học gặp qua mấy lần Giản thúc thúc. Hơn nữa Lạc Lạc còn nói với cháu cuối tuần Giản thúc thúc mời cháu đến nhà ăn bánh ngọt.” Kiều Nhạc Ninh một bộ ngoan ngoãn trả lời Giản Minh Thần. “Đúng vậy, cuối tuần sớm một chút đến nha, ta sẽ làm cho cháu ăn tháp hoa quả cùng bánh ngọt.” “Ba ba của cháu hẳn là không có việc gì, ta về trước.” Giản Minh Thần nghỉ ngơi vài phút, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Kiều Nhạc Ninh gọi lại: “Giản thúc thúc, ba ba của cháu thật sự không có chuyện gì sao? Thật chỉ là uống rượu?” Nhìn xem Kiều Nhạc Ninh vẻ mặt lo lắng, Giản Minh Thần tâm trong nháy mắt mềm nhũn, ôm lấy Kiều Nhạc Ninh: “Không có chuyện gì, ngủ một giấc thì tốt rồi. Ninh Ninh bình thường đều là tự mình ngủ sao? Thúc thúc nhìn xem Ninh Ninh ngủ có vẻ không tốt.” Nhà Kiều Tử Phỉ lớn như vậy cũng không mời người hầu, buổi tối đã trễ thế lại chỉ có một mình Kiều Nhạc Ninh. Đứa nhỏ này thật đúng là đáng thương. “Dạ, gian phòng của cháu ở ngay cách vách phòng của ba ba.” Giản Minh Thần ôm lấy Kiều Nhạc Ninh đưa cậu nhóc trở về phòng ngủ, nhìn xem hắn đánh răng rửa mặt, thay đồ ngủ, nằm trên giường. “Vậy Ninh Ninh có thích nghe chuyện xưa không, thúc thúc biết kể rất nhiều chuyện xưa a.” Giản Minh Thần xuất ra chiêu chuyên hống Lạc Lạc để hống Kiều Nhạc Ninh, trong mắt cậu, Kiều Nhạc Ninh cũng là hài tử. Nhưng là nếu như cậu biết rõ Kiều Nhạc Ninh là Thiên Hòa thái tử, từ nhỏ tiếp nhận bồi dưỡng như thế nào để tương lai có thể trở thành một hắc bang lão đại của Châu Âu, cậu có thể hay không vẫn tiếp tục kể cho Kiều Nhạc Ninh chuyện xưa. “Lạc Lạc trước khi ngủ cũng nghe chuyện xưa như vậy sao?” Kiều Nhạc Ninh đối với chuyện này cảm thấy hứng thú, hắn trước kia giống như chưa từng có tiếp xúc qua. “Đương nhiên, chúng ta thử nghe …….” Giản Minh Thần đem chuyện xưa kể cho Lạc Lạc kể cho Kiều Nhạc Ninh nghe, tiểu gia hỏa nghe xong không đến 10 phút liền hô hô buồn ngủ, không phải Giản Minh Thần chuyện xưa dễ nghe, mà là Kiều Nhạc Ninh thật sự là nghe không nổi nữa, hắn cảm giác như vậy chuyện xưa ấu trĩ cực kỳ, còn không bằng cho hắn luyện thương pháp với mấy thứ lợi tích kinh tế thực tiễn. (hãn =.,=) Nhìn xem Kiều Nhạc Ninh buồn ngủ, Giản Minh Thần đứng dậy đem gian phòng tắt đèn đóng cửa, lặng lẽ đi ra ngoài. Cũng đã muộn, Lạc Lạc nhà mình sợ chỗ lạ, phỏng chừng hiện tại đã sớm bò lên trên giường của mình rồi. Nhẹ nhàng đẩy ra gian phòng của Kiều Tử Phỉ. Kiều Tử Phỉ còn đang ngủ, bất quá chăn mền đã bị đá đến một bên. Giản Minh Thần bất đắc dĩ cười cười, một đại nam nhân như vậy còn đá chăn mền. Liền đi qua giúp đem chăn mền đắp kín, đột nhiên thân thủ lại bị Kiều Tử Phỉ túm lại. “Không cần phải đi, được không?!” Giản Minh Thần xấu hổ, đây là nói lời khi say a. “Kiều ca trước buông tay, ta không đi là được.” “Không, anh không buông, em là của anh, anh không cho phép em ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ.” Giản Minh Thần nghe xong, cảm giác mình chỉ số thông minh thoái hóa, lại cùng một con quỷ say giảng đạo lý. Dùng sức gỡ tay của Kiều Tử Phỉ ra, tắt đèn bỏ chạy, nếu còn ở lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Vừa ra phòng bị gió lạnh thổi tại lửa nóng trên mặt, Giản Minh Thần hơi chút thanh tỉnh một ít, tối nay rốt cuộc là sao a! Sớm biết Kiều Tử Phỉ tửu lượng kém như vậy, đánh chết mình cũng không dám cho anh ta thử Ly Hỏa a! Nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi một chút, vì cái gì mình lại cảm giác cái hôn của Kiều Tử Phỉ cũng không tệ lắm. Ý nghĩ này tại trong đầu Giản Minh Thần lóe lên, cậu liền phỉ nhổ hung hăng bấm véo chính mình, cậu khẳng định là bị bề ngoài Kiều Tử Phỉ mê hoặc. Ân, cậu hẳn là nên mau chóng tìm nam hài xinh đẹp mới đúng. Nếu không cậu thực sự có khả năng bụng đói ăn quàng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]