Lúc Lục Văn Tây tới công ty thì cảm xúc đã bình ổn trở lại. Anh vốn là người tin tưởng thuyết vô thần, không tin những chuyện quỷ quái, vì thế cũng cảm thấy chỉ là thời gian trùng hợp mà thôi. Nói ra thì chỉ là một người xa lạ tự sát mà thôi, cho dù là đồng nghiệp nhưng không liên quan gì cả, ngay cả chút buồn khổ cũng không có, cao lắm chỉ là có chút thương tiếc. Tới công ty liền trực tiếp đi lên lầu bảy, vừa ra khỏi thang máy liền thấy mọi người né anh như né ôn dịch. Lục Văn Tây cũng thực bất đắc dĩ, thản nhiên đi tới văn phòng của Hàn Phạm Minh. Nhóm trợ lý đi theo tới cửa thì dừng lại, chuyển qua phòng nghỉ ở bên cạnh. Lục Văn Tây tiến vào văn phòng liền nhìn thấy không phải chỉ có một mình mình, có cả Du Ngạn. Du Ngạn có cùng người đại diện với anh, không phải dạng một đêm nổi tiếng như anh, Du Ngạn phải dựa vào các tác phẩm của mình, tích lũy từng chút từng chút một mới có được chỗ đứng hôm nay. Một năm trước mới được chuyển tới tay Hàn Phạm Minh, bắt đầu có được nguồn tài nguyên phong phú từ công ty. Lục Văn Tây không thân với Du Ngạn. Hoặc nên nói là không có mấy người có thể chơi thân với anh. Sau khi vào cửa Lục Văn Tây liền trực tiếp ngồi xuống, Hàn Hạm Minh ngồi vọc điện thoại ở đối diện, không thèm để ý tới anh. Du Ngạn ngồi bên cạnh cũng đang vọc điện thoại, bất quá không phải đang xem tin tức mà là chơi game, thỉnh thoảng điện thoại lại phát ra tiến ‘biu biu’. Nhìn nhìn một chút, Lục Văn Tây có chút do dự nghĩ xem mình có nên lôi điện thoại ra chơi game, nhập gia tùy tục hay không? Lúc này Hàn Phạm Minh đặt di động qua một bên, nhìn Lục Văn Tây, ánh mắt có chút phức tạp. Do dự một lúc mới hỏi: “Nghe tin chưa?” “Tin gì?” “Đặng Huyên Hàm đã chết.” “Không phải tôi giết.” Du Ngạn vốn đang ngồi chơi game bên cạnh, nghe vậy liền ‘phụt’ một tiếng bật cười. Hàn Phạm Minh bị Lục Văn Tây chọc giận nhưng cũng không có cách nào, im im nửa ngày thực sự rất muốn mắng người này một trận, kết quả vẫn nhịn được: “Cậu… có ý tưởng gì không?” “Ý anh là nguyên nhân tử vong à?” “Cậu ngu thật hay cố ý giả ngu với tôi vậy hả, tôi hỏi là cậu có ý tưởng gì hay không, đừng có vì bị fan công kích mà hậm hực tự sát theo Đặng Huyên Hàm đi.” Lúc này Lục Văn Tây mới hiểu ra: “Anh thử tưởng tượng mình là tôi đi, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, liệu anh có muốn tự sát không?” Du Ngạn ‘phụt phụt phụt’ lại nhịn không được phì cười. Hàn Phạm Minh trừng mắt nhìn Du Ngạn một cái rồi mới nói tiếp: “Vốn định mắng cậu một chút nhưng lại sợ kích thích, chọc cậu cũng học theo người ta tự sát. Bất quá hiện giờ xem ra tôi đã lo lắng quá nhiều rồi, giờ nói chuyện đêm qua đi.” “Tôi chỉ tuyên truyền ca khúc mới thôi.” “Tôi biết cậu thích hát, cũng biết cậu tiến vào giới này là vì muốn làm ca sĩ, tôi đã vạch sẵn kế hoạch rồi nhưng cậu chưa từng phối hợp, tôi chưa từng thấy nghệ nhân nào ương bướng như cậu.” Lục Văn Tây thích hát, không thích đóng phim. Sinh ra trong gia đình kinh doanh, Lục Văn Tây từng theo Lục Vũ Thương tham gia các buổi tiệc, nhìn đám người kia uống rượu kính rượu, nói toàn những lời nịnh nọt, không thì cũng thổi phồng huyên thuyên Lục Văn Tây cảm thấy rất chán ghét, cũng vì thế đã thầm quyết định sẽ không trở thành người như vậy. Lục Văn Tây không thích gì cả, chỉ thích ca hát, kết quả sau khi ký hợp đồng với công ty, ra mắt, thế nhưng lại được đào tạo để đóng phim. Vì thế lúc nhận vai diễn trong phim ‘Tông Sư’, hơn nữa còn là đi cửa sau, Lục Văn Tây thật sự không quá để tâm. Tới tận khi bị mọi người mắng chửi té tát thì Lục Văn Tây mới tỉnh ra, sửng sốt một trận. “Thị trường bây giờ không giống trước kia, không còn ai nguyện ý bỏ tiền mua album nữa, fan không thích phương thức dùng tiền để thưởng thức âm nhạc, làm một ca sĩ đơn thuần căn bản không có tương lai.” Hàn Phạm Minh cố hết sức ôn hòa nói. “Tôi đâu có thiếu tiền.” “Đúng vậy, cậu không thiếu tiền, cái cậu muốn chính là tình cảm đúng không? Nhưng nếu không có danh tiếng thì ai thèm để ý tới cậu, đừng nói là ca sĩ, nói không chừng danh tiếng còn không bằng ca sĩ mạng. Hiện giờ rất nhiều ca sĩ trẻ bắt đầu tham gia gameshow, chương trình thực tế hoặc tham gia phim truyền hình, phim điện ảnh, còn không phải vì kiếm danh tiếng à?” Lục Văn Tây buồn bực cúi đầu, không nói tiếng nào. “Nhìn lại cậu đi, tài nguyên tốt, đoàn đội tốt, đạo diễn tốt cũng không cứu nổi cậu, nhìn biểu tình ngây đơ trợn mắt của mình trong phim đi, có người bóp cổ cậu à? Có tài nguyên điện ảnh lại không chịu quý trọng, lẽ nào cậu muốn tham gia truyền hình thực tế à, với tính khí nóng nảy của cậu thì chỉ có thể tham gia X-Factor được thôi.” Lục Văn Tây nghiêng đầu đi liền thấy Du Ngạn đã cười tới run rẩy, mặc dù không phát ra âm thanh nhưng tiếng ‘biu biu’ không còn vang nữa, hiển nhiên đã không chơi game. Anh liền đưa tay chỉ Du Ngạn: “Tên này ngồi đây để nghe chuyện cười à?” “Cậu ta tới cứu nguy.” “Là sao?” “Hợp đồng đóng phim kế tiếp của cậu vẫn chưa xác định nên có đường quay đầu. Hiện giờ cậu đang bị dư luận để ý, kịch bản này lại không dễ, không thích hợp với cậu lắm, không bằng chuyển qua cho Du Ngạn.” Kịch bản kế tiếp của Lục Văn Tây có tên là ‘Chính Nghĩa’. Nội dung bộ phim giống như cái tên, kể về một người cảnh sát. Nhân vật chính ban đầu là một thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, kiên định với lý tưởng trở thành một cảnh sát tốt, cứu vớt người bị hại, tranh đấu với kẻ xấu. Lúc mẹ qua đời nhân vật chính không thể ở bên cạnh, còn mất đi tình yêu, cuối cùng tiến tới với một nữ pháp y. Câu chuyện tràn đầy chính khí lại xúc động làm người ta phải rơi nước mắt, hết thảy cảm xúc mâu thuẫn, giãy dụa, quật cường của nhân vật chính đều được thể hiện rất rõ. Mà nhân vật Lục Văn Tây đảm nhận, chính là vai nam chính. Vốn Hàn Phạm Minh đã lên kế hoạch rất tốt, bộ phim đầu tiên của Lục Văn Tây là vai nam phụ trong một tác phẩm điện ảnh hàng đầu, bắt đầu có danh tiếng thì tự mình độc diễn, trở thành nam chính. Cứ tiếp tục như vậy, nếu đủ độ hot thì lượng fan có thể tăng lên gấp ba, lập tức nổi danh. Kết quả… nháo thành thế này, Hàn Phạm Minh cũng bắt đầu sợ nếu để Lục Văn Tây đóng phim tiếp thì hình tượng sẽ bị hủy hỏng bét. Lục Văn Tây nghe vậy thì nhìn qua Du Ngạn. Du Ngạn không nhìn anh, tiếp tục chơi game, cứ hệt như mình chỉ là người đứng xem, không hề liên quan tới chuyện này. Du Ngạn là một người có những đặc thù riêng, ngũ quan thâm thúy sắc gọn, có cảm giác giống con lai, thân hình cao lớn, hơn nữa vì thường xuyên rèn luyện nên dáng người bảo trì rất tốt. Rất nhiều người nói Du Ngạn là cây hormone di động… rất đàn ông, rất tuấn tú, kỳ thật rất phù hợp với hình tượng chính diện trong phim điện ảnh. “Vai nam chính là một con gà ốm.” Lục Văn Tây nói. Hàn Phạm Minh ngẩn người. “Ban đầu nam chính rất ốm yếu, suýt chút nữa đã bị chuyển qua làm văn chức, hết thảy đều dựa vào ý chí chống đỡ, với dáng người của anh ta…. có chuyển thì cũng chỉ thích hợp làm bảo vệ thôi.” “Không thể tin được, cậu cư nhiên xem trước kịch bản.” Trong lời Hàn Phạm Minh lộ rõ ý trào phúng. “Tôi cũng không muốn bị mắng nữa.” “Vậy cậu định làm thế nào?” Hàn Phạm Minh hỏi. Lục Văn Tây không lên tiếng. Hàn Phạm Minh cũng không chờ đợi, chủ động nói: “Tôi đã chuyển chị Hà qua cho người khác rồi.” Lục Văn Tây sửng sốt: “Vì sao chứ, chị ấy cũng không làm gì sai.” “Đám đoàn đội kia rất dung túng cậu, để mặc cho cậu làm xằng làm bậy. Chị ta lớn tuổi nhất nhưng lại không làm được gì, lại còn tới đây cầu tình cho cậu, tôi chuyển chị ta đi, bắt đầu thử làm người đại diện.” Tuổi chị Hà đã không nhỏ, năm nay đã ba mươi ba tuổi. Bắt đầu theo Lục Văn Tây từ khi anh ra mắt, là trợ lý sinh hoạt của Lục Văn Tây, quan hệ của hai người không tệ. Đột nhiên bị chuyển đi như vậy, tâm lý Lục Văn Tây có chút không thoải mái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Làm người đại diện, kỳ thật đối với chị Hà cũng là chuyện tốt. Giống như Hàn Phạm Minh vậy, năm nay mới ba mươi mốt tuổi đã là người đại diện có danh tiếng, chị Hà cũng không kém Hàn Phạm Minh bao nhiêu, bằng cấp có, kinh nghiệm có, chị Hà thật sự có thể thử một chút. Thấy bầu không khí không ổn, Du Ngạn tắt game, đứng dậy chỉnh trang quần áo: “Tôi ra ngoài trước.” “Đi ăn sáng đi.” Hàn Phạm Minh nói. “Ừm.” Nói xong, Du Ngạn trực tiếp rời khỏi văn phòng Hàn Phạm Minh. Thấy Du Ngạn đi ra ngoài, Hàn Phạm Minh mới nói tiếp: “Nói tiếp chuyện phim mới của cậu, tôi đã chuẩn bị khóa huấn luyện cho cậu, lần này tuyệt đối không thể làm tôi mất mặt như vậy nữa, ít nhất cũng phải gỡ lại danh tiếng.” … Hơn nửa tiếng sau Lục Văn Tây mới rời khỏi văn phòng Hàn Phạm Minh, lúc bước ra ngoài liền nhìn thấy Du Ngạn đang đứng dựa lưng vào tường chơi game, bộ dáng giống như một cậu học sinh hư đang bị thầy giáo phạt đứng. Lục Văn Tây nghiêng đầu nhìn Du Ngạn, không nói gì. Du Ngạn liếc mắt một cái, mở miệng trước: “Lịch của tôi từ giờ đến tháng năm năm sau đã kín hết rồi.” “Ồ.” Ý tứ là lịch trình vốn đã kín rồi, căn bản không có thời gian tham gia bộ phim kia của Lục Văn Tây. Hàn Phạm Minh gọi Du Ngạn tới chủ yếu là muốn hù dọa Lục Văn Tây mà thôi. “Anh… cứ vậy liền đồng ý phối hợp à?” Nhìn Du Ngạn, Lục Văn Tây có chút khó hiểu, dù sao anh cũng là gay, có lôi lúc sẽ nghĩ nếu không phải Du Ngạn thích anh thì hẳn là đang bí mật yêu đương với Hàn Phạm Minh. “Có thể nhìn bộ dáng sa cơ thất thế của cậu a.” Lúc nói chuyện, Du Ngạn nhếch khóe môi liếc nhìn Lục Văn Tây. Lục Văn Tây cũng thực phối hợp lượn một vòng trước mặt Du Ngạn, cũng không thể để người ta bị phạt đứng không công a, muốn nhìn thì cứ nhìn cho đã đi. Trên mặt chỉ bôi một lớp kem dưỡng, rất tự nhiên, tóc cũng không chải chuốt, trên người mặc áo khoác quần bò rất đơn giản. Du Ngạn nhìn một hồi rồi đút di động vào túi, quay đầu đi tới gõ cửa thủy tinh, rất nhanh đoàn đội Du Ngạn liền đi ra, theo anh rời đi. Doãn Hàm Vi cùng Lâm Hiểu biết chị Hà vì cầu tình giúp Lục Văn Tây mà bị Hàn Phạm Minh phạt một tháng lương, còn bị chuyển qua làm người đại diện cho người mới thì khá ủ rũ. Lần này Hàn Phạm Minh quyết tâm giáo huấn Lục Văn Tây một trận nên nhất quyết không chịu thay đổi quyết định. Giữa trợ lý và người đại diện, đại đa số mọi người đều cảm thấy người đại diện có địa vị cao hơn, tiền lương cũng cao gấp đôi trợ lý, kỳ thật là được chia theo lương nghệ nhân. Làm người đại diện của người mới, tiền hoa hồng vô cùng ít ỏi, chỉ có thể cắn răng dốc hết khả năng giúp nghệ nhân của mình nổi tiếng. Làm trợ lý của Lục Văn Tây, tiền hoa hồng cuối năm bằng tiền lương vài năm, cộng thêm Lục Văn Tây là người có tiền, tiền lì xì tết cũng rất hào phóng, vì thế thu nhập rất khả quan. Cũng vì vậy bọn họ mới không biết nên chúc mừng hay tiếc hận cho chị Hà. Vì chênh lệch tuổi tác khá nhiều nên chị Hà rất cưng chìu Lục Văn Tây. Rời khỏi công ty, anh Lưu lái xe chở Lục Văn Tây về nhà. Trên đường, Lục Văn Tây nhận được điện thoại của Lục Vũ Thương, ngày thường ông cụ rất thích dùng giọng nhà quan, lúc nói chuyện với con trai cũng vậy: “Con trai, bị người ta bắt nạt hả? Đừng làm minh nữa, về nhà đi, ba ba cho con ba triệu tự kinh doanh, được không?” “Con không sao.” “Vậy thêm một triệu nữa, ba ba phái vài người có kinh nghiệm qua giúp con, cam đoan không lỗ vốn.” “Ba ba, con biết mấy người đàn ông không năm thê bảy thiếp như ba thật sự không có chỗ tiêu tiền. Thế nhưng tiền là thứ tốt, ba để dành đi, đừng có tiêu hết rồi suy sụp a.” “Thằng nhãi con này! Sao lại nói chuyện với ba như vậy hả.” “Dạ dạ, nghe giọng ba vẫn hùng hổ như vậy con an tâm rồi, con cúp máy đây.” Cúp điện thoại, Lục Văn Tây có chút uể oải tựa vào lưng ghế, có cảm giác không còn gì luyến tiếc trên cuộc đời này nữa, thật mệt mỏi. Hàn Phạm Minh hỏi anh bây giờ anh định làm thế nào, anh không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào, đầu óc có chút rối bời. Đôi khi nhìn những lời mắng chửi trên mạng, Lục Văn Tây thật sự cảm thấy mình không có tài năng trở thành diễn viên, anh muốn ca hát, thế nhưng hoạt động tuyên truyền khi phát hành album thật sự rất phiền phức. Cũng giống như việc kinh doanh của ba ba vậy, anh thật sự không thích những trường hợp xã giao. Sau khi chạy một vòng quanh khu nhà cũ, anh Lưu mới quay đầu xe trở về tiểu khu ngoại thành. Mặc dù hiện giờ tin tức nổi bật nhất là Đặng Huyên Hàm tự sát nhưng vẫn còn rất nhiều phóng viên đóng đô ở gần nhà Lục Văn Tây, còn có rất nhiều fan hâm mộ. Lần trước xe của Lục Văn Tây vừa mới chạy tới cổng đã có người ném trứng lên kính xe, tiếp đó fan hâm mộ bắt đầu nhào lên đánh nhau với antifan ném trứng, trường hợp khá hỗn loạn. Những chuyện như thế vẫn né đi thì tốt hơn, Lục Văn Tây muốn tiếp tục ẩn núp. Nếu lỡ như lại bị ném trứng, anh xuống xe đánh nhau thì dư luận sẽ càng kinh khủng hơn nữa. Về tới căn hộ bên ngoại thành, Doãn Hàm Vi hỏi Lục Văn Tây: “Lão đại, cần đặt cơm cho anh không?” “Không cần, không muốn ăn.” “Cả ngày nay anh không ăn gì rồi.” “Không sao, trong nhà vẫn còn táo.” Doãn Hàm Vi do dự một lúc rồi an ủi: “Kỳ thật lão đại không cần quá để ý lời ông ta, một diễn viên gạo cội cát sê mấy vạn đi phê bình một diễn viên mới vào nghề chỉ có cát sê mấy trăm, để ý chi cho mệt.” “Tôi hiểu, cậu về đi.” Nói xong mới nhớ tới ra, Lục Văn Tây căn dặn: “Chuyển năm mươi vạn cho chị Hà đi, nói là gửi trước tiền thưởng cuối năm.” Tiền này là tiền bồi thường cho chị Hà, coi như một lời xin lỗi. “Dạ, em cũng phải gặp chị Hà để bàn giao công việc, khoảng thời gian này em sẽ chú ý… tìm một trợ lý mới cho anh.” “Ừm.” “Anh đừng có lén ăn linh tinh đấy, tụi em dọn dẹp lại bàn ăn rồi.” “…” Nhìn Doãn Hàm Vi, Lục Văn Tây có chút khó hiểu, đang định hỏi thì Doãn Hàm Vi đã ra khỏi cửa. Sau khi mọi người rời đi, Lục Văn Tây ngồi trên sô pha ỉu xìu một hồi, sau đứng đứng dậy đi vào phòng thể hình bắt đầu tập luyện, từ một giờ trưa tới tận bốn giờ chiều. Thở hổn hển đi vào phòng ăn rót ly nước, đợi đến khi mồ hôi khô lại thì nước cũng nguội vừa đủ, Lục Văn Tây mới uống một hơi cạn sạch. Cả căn nhà thật im ắng, tựa hồ không có bất kỳ âm thanh nào cả, thế nhưng lại phảng phất nghe thấy tiếng gió. Đúng vậy, không mở cửa sổ, không bật điều hòa, thế nhưng lại nghe thấy tiếng gió. Lục Văn Tây nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh, không thấy có gì dị thường nên cũng không quá để ý, bật người máy quét dọn rồi đi vào phòng tắm. Tắm xong, Lục Văn Tây gặm một quả táo rồi vào phòng ngủ một giấc. Lục Văn Tây bị cơn đói làm tỉnh dậy, bụng kêu ọt ọt, dạ dày cũng có chút khó chịu. Nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một lúc rồi mới cầm lấy điện thoại xem giờ, chỉ mới chín giờ tối. Nhét điện thoại xuống dưới gối, nhét xong rồi nhưng tay Lục Văn Tây lại chậm chạp không thu lại, sau đó thì một lần nữa cầm lấy điện thoại. Một lần nữa mở màn hình, nương theo ánh sáng lờ mờ từ điện thoại, Lục Văn Tây nhìn qua cạnh giường. Màn bị kéo kín, trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ từ điện thoại nên thứ kia không có khả năng là bóng của anh, thế nhưng anh rõ ràng nhìn thấy ở bên giường có một bóng đen đang ngồi chồm hổm, tay đặt trên cạnh giường, cằm gác lên mu bàn tay, cứ vậy nhìn anh chằm chằm. Chính là thứ kia chỉ là một cái bóng đen ngòm, cứ hệt như bóng đen bị tình nghi trong truyện Conan, thậm chí còn không có mắt, bất quá Lục Văn Tây có thể khẳng định bóng đen mơ hồ kia đang nhìn mình. Bởi vì quá sợ hãi nên Lục Văn Tây cảm thấy không khí trong nhà hơi lạnh, sống lưng lạnh ngắt, thân thể cứng còng, một chút cử động cũng không dám. Tim đập thình thịch thình thịch không ngừng cơ hồ sắp phá nát màng tai, mí mắt cũng giật điên cuồng. Xung quanh không hề có gì cả, thế nhưng Lục Văn Tây cảm thấy không khí tràn đầy âm phong tà khí. Việc kỳ quái không ngừng phát sinh, có muốn bình tĩnh cũng không được… Nhớ lại lời thiếu niên kỳ quái hôm trước, một suy đoán đột nhiên hiện lên trong đầu… có ác linh nhấn chuông cửa, vì không nhìn thấy ác linh nên không thấy ai xuất hiện trong chuông hình, rất có thể ác linh đã nhân lúc mình mở cửa đi ra ngoài xem thử lẻn vào nhà, mà trận gió lạnh khi đó rất có thể chính là ác linh. Sau đó tiểu đạo sĩ đuổi theo ác linh tới đây, muốn trừ khử ác linh, kết quả bị mình đuổi đi. Đầu óc đột nhiên bị chập mạch, Lục Văn Tây theo bản năng nuốt nước miếng, có lẽ là vì muốn gom góp dũng khí cùng xem thường bóng đen kia, anh chậm rãi giơ tay phải, dựng thẳng ngón giữa. Bóng đen sửng sốt. Ngay lập tức sau đó bóng đen đột nhiên bật dậy, bổ nhào về phía Lục Văn Tây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]