Chương trước
Chương sau
Sau khi chuyện bên Lục Văn Tây kết thúc, ngày nghỉ của anh cũng gần như kết thúc.

Hàn Phạm Minh và những người khác trong đoàn đội không biết bên Lục Văn Tây đã xảy ra những chuyện gì, chỉ biết Lục Văn Tây vì cứu người mà bị cảm nặng. Vì thế trước một hôm khi kỳ nghỉ kết thúc, Hàn Phạm Minh đặc biệt tới nhà Lục Văn Tây một chuyến.

Lần này thái độ của Hàn Phạm Minh rất tốt, đầu tiên là quan sát tình huống trong nhà, lại nhìn trạng thái của Lục Văn Tây, cảm thấy khá ổn mới bắt đầu sắp xếp công việc.

MV Album cũng có kịch bản, trong khoảng thời gian nghỉ đã được chỉnh sửa, cần Lục Văn Tây tới công ty vài chuyến để đổi mới tạo hình Album, còn có những chuyện cần chuẩn bị sau đó.

Anh biết, sau khi kỳ nghỉ kết thúc thì mình phải làm việc ngày đêm.

"Tập thể hình đi!" Hàn Phạm Minh đã lặp lại lần thứ tư rồi.

Yêu cầu của Hàn Phạm Minh đối với Lục Văn Tây vẫn luôn khác biệt.

Lúc làn sóng Hàn Quốc và Smart nổi lên, Hàn Phạm Minh yêu cầu Lục Văn Tây đi theo hướng tạo hình tươi mát, nhẹ nhàng, khoan khoái, cũng chính là áo sơ mi và kiểu tóc ngoan ngoãn. Sau đó bắt đầu tham gia các chương trình biểu diễn thì chuyển sang lộ tuyến mỹ thiếu niên bắt mắt.

Gần đây là thời đại của Idol, Hàn Phạm Minh muốn Lục Văn Tây đi theo hình tượng đàn ông.

Phong cách của Album mới cũng vậy.

"Cậu ra mắt rất sớm, ấn tượng trong lòng mọi người chính là thiếu niên, Album này phải làm cho ánh mắt của bọn họ sáng ngời, để bọn họ hiểu được cậu đã trưởng thành, đã trở thành đàn ông chín chắn. Gần đây vóc người của cậu không ổn lắm, trước đó sức khỏe cậu không tốt nên tôi không làm khó, nhưng sau này nhớ phải cố gắng." Hàn Phạm Minh tiếp tục đốc xúc.

Lục Văn Tây gật đầu, đồng thời đang nghiên cứu xem có pháp thuật gì có thể tự động gia tăng cơ bắp hay không, sau khi biết không có thì không khỏi có chút thất vọng.

"Còn chuyện bạn trai cậu nữa, cũng phải cẩn thận một chút, gần đây cậu đang là nhân vật hot, cậu tùy tiện up biểu cảm lên Weibo cũng có thể trở thành đầu đề đấy, biết không?"

"Biết rồi." Lục Văn Tây trả lời.

Hàn Phạm Minh lấy một phần hồ sơ đặt tới trước mặt Lục Văn Tây: "Khách mời trong một chương trình tạp kỹ, Bạch Đẳng Nhạn và Đỗ Tử San cũng sẽ tham gia, cậu cũng là một trong số khách mời. Năm sau chỉ có một kịch bản duy nhất, phim điện ảnh cổ trang, vai nam chính, là Cẩm Y Vệ."

"Chương trình tạp kỹ này lớn lắm à?"

"Ừm, số đầu tiên đã làm chút mánh lới quảng cáo hút được sự quan tâm, Trương Cửu Triết cũng sẽ tham gia."

Lục Văn Tây nghe vậy liền vui vẻ: "Không phải bảo anh ta quy ẩn rồi à?"

Từ sau lần video của Trương Cửu Triết bị lộ ra ánh sáng, Trương Cửu Triết đã đàng hoàng hơn, không đăng Weibo không tham gia hoạt động, rõ ràng là muốn mai danh ẩn tích.

Không còn mặt mũi xuất hiện.

Nói tới cũng đúng là mất mặt, có kỹ thuật phóng đại video, sau đó dùng số liệu đánh giá kích cỡ của Trương Cửu Triết, lúc dựng thẳng tuyệt đối không quá tám cm, không thể nào dài hơn.

Lục Văn Tây cũng là đàn ông, biết mấy thứ này, những người trên mạng kia không có ai thấp hơn mười hai cm, phổ biến cũng phải hơn mười sáu cm. Lúc dựng lên có lẽ chỉ được phân nửa độ dài của bọn họ.

Trương Cửu Triết luôn giữ hình tượng manly, cao lớn, kết quả bây giờ lòi ra sự thật chỉ có tám cm, cũng vì thế mà có biệt hiệu: anh tám.

Hàn Phạm Minh nói tới Trương Cửu Triết cũng nhịn không được cảm thấy vui vẻ, có điều cũng không nói gì, chỉ căn dặn Lục Văn Tây: "Bây giờ hình tượng của cậu rất tốt, số lượng fan Weibo đã lọt vào danh sách hàng đầu, đừng gây chuyện trong chương trình rồi bị rớt fan."

"Lần trước Trương Cửu Triết có rớt fan không?"

"Soát lại rồi."

"Tôi cũng đoán vậy."

Sau khi Hàn Phạm Minh đi rồi, Lục Văn Tây cũng bắt đầu tập thể hình, tập xong cũng đã là hai tiếng sau, tới phòng khách thì không thấy được Hứa Trần, vì thế liền lén chạy tới phòng khách nghe lén.

Hiện giờ thể chất của anh rất tốt, thính lực cũng tốt, vừa mới tiến tới gần đã nghe Hứa Vọng lải nhải nói khẩu quyết, tiếp đó dạy Hứa Trần nên làm sao để vận công điều tức, tăng tốc linh khí vận chuyển trong cơ thể.

Anh hé một khe hở nhỏ nhìn vào bên trong, cảm thấy hình ảnh thực thú vị.

Hứa Trần ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tay đặt trên đầu gối, nghe Hứa Vọng chỉ dạy.

Đối diện giường đặt một cái ghế, trên ghế có một chiếc khăn tạo hình thành ghế sô pha, Hứa Vọng ngồi ở bên trên, trước mặt đặt một miếng khoai tây chiên. Hứa Vọng nói vài câu thì cắn một miếng khoai, một miếng này đủ để Hứa Vọng ăn nửa ngày.

Lục Văn Tây đang nghe lén thì trong cơ thể có người nói chuyện: "Ta có lời muốn nói với hắn."



Lục Văn Tây biết Tiêu Vân Mặc nói ai, vì thế hỏi: "Ông muốn nhập xác à?"

"Không cần."

Lục Văn Tây đã hiểu ý Tiêu Vân Mặc, vì thế anh mở cửa đi vào trong, rón rén sợ quấy rầy Hứa Trần, làm Hứa Trần bị tẩu hỏa nhập ma.

Lúc đầu Hứa Vọng vẫn còn biếng nhác nhìn sang Lục Văn Tây, nhưng khi thấy Lục Văn Tây đặt tay lên ghế, tiếp đó có một ảnh thu nhỏ chầm chậm xuất hiện từ lòng bàn tay Lục Văn Tây thì Hứa Vọng lập tức ngồi nghiêm chỉnh, còn chỉnh sửa lại quần áo một chút.

Tiêu Vân Mặc rốt cuộc cũng thông suốt, hóa thành ảnh thu nhỏ rời khỏi cơ thể Lục Văn Tây, sau này cũng sẽ không tiến vào nữa.

Sau khi biến thành ảnh thu nhỏ, Tiêu Vân Mặc đứng ở trước Hứa Vọng thì đã thấy đối phương quỳ rất nghiêm chỉnh, vì thế hắn quay sang nói với Lục Văn Tây: "Để làm bồi thường, sau này ta sẽ dốc toàn lực giúp cậu ba lần, cuối cùng lưu lại một sợi tàn hồn trợ giúp người đàn ông của cậu trụy ma."

Lục Văn Tây cũng không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì, vừa tức vừa giận lại vừa bất lực, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi." Thấy tốt thì nhận, dù sao cũng không thể xoay chuyển được gì, anh xoắn xuýt làm gì, tiếp tục sống không tốt à?

Sau đó quay đầu đi.

Hứa Trần cũng mở mắt ra, biết mình nên rời đi, vì thế cũng đứng dậy theo Lục Văn Tây ra ngoài.

Hai người cùng đi tới phòng khách, Hứa Trần nhịn không được hỏi: "Tiêu Vân Mặc có thái độ gì với sư phụ em vậy?"

"Còn có thể là gì, vừa yêu vừa hận. Có điều hiện giờ đã chuẩn bị nói rõ ràng với sư phụ em rồi, hắn chính là một kẻ cuồng xoắn xuýt, trước kia xoắn xuýt có nên ở cùng với sư phụ em, kết quả xoắn suýt suốt hai mươi năm, sư phụ em trực tiếp từ mười chín tuổi chờ tới ba mươi chín tuổi, cũng sắp bốn mươi tuổi tới nơi rồi, đúng là đủ kiên trì."

Hứa Trần kinh ngạc, rót một ly nước đưa qua cho Lục Văn Tây: "Lâu vậy à?"

"Ừ, có điều em yên tâm đi, sư phụ em vốn là lão lưu manh, chuyện nên làm đều làm cả rồi."

Chuyện nên làm là chuyện gì, suy nghĩ của Hứa Trần hơi bị lệch hướng, vì thế cậu nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại biết những chuyện này?"

"Anh từng tiến vào ký ức của Tiêu Vân Mặc, thấy bọn họ ba ba ba rồi, mẹ ơi, sư phụ em chính là điển hình của hàng thì to kỹ thuật thì kém, khó trách Tiêu Vân Mặc bối rối như vậy."

Biểu cảm của Hứa Trần rất phức tạp.

Lục Văn Tây biết Hứa Trần đang nghĩ gì, vì vậy thở dài: "Chuyện này cũng không có cách nào, dù sao anh cũng có thể thấy ký ức của hắn, mà hắn cũng có thể..."

"Đừng nói nữa..."

"Em mạnh mẽ hơn sư phụ em."

"..." Hứa Trần che mặt, không nói nên lời, lỗ tai đỏ bừng lên hệt như một ngọn đèn đỏ.

Lục Văn Tây đưa tay ôm Hứa Trần vào lòng: "Ngoan, không có chuyện gì, tiểu ca ca yêu em."

Hứa Trần dựa vào vai Lục Văn Tây chậm rãi lấy lại tinh thần, đột nhiên trịnh trọng nói: "Sau này em chắc chắn sẽ không để linh hồn nào xâm nhập vào cơ thể anh nữa."

Lục Văn Tây cũng nhịn không được phì cười: "Trước đó chúng ta ba ba ba linh hồn Tiêu Vân Mặc vẫn chưa thành hình, sau đó rất khó tụ tập lại, vì thích sạch sẽ nên hắn không muốn xem ký ức của anh. Lúc chúng ta làm hắn sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, vì thế dáng vẻ khi ở trên giường của em chỉ có anh biết thôi, yên tâm đi."

"Thật à?"

"Thật, em nghĩ người thanh cao như Tiêu Vân Mặc muốn nhìn thấy em à?"

Hứa Trần suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thực là vậy, vì thế cũng yên lòng.

"Có phải Tiêu Vân Mặc rất xinh đẹp không?" Lục Văn Tây uống miếng nước rồi hỏi.

"Em không chú ý." Thái độ của Hứa Trần dành cho Tiêu Vân Mặc là ghét + ghét + ghét, căn bản không muốn nhìn nhiều.

"Nhưng năm đó hắn chính là mỹ nam số một năm nước đó."

"Không nhìn, anh đẹp nhất."

Lục Văn Tây vui sướng cười he he, sau đó tiến tới hôn Hứa Trần một ngụm.

Hứa Trần nhìn lên lầu, sau đó ôm Lục Văn Tây hôn lại, hai người triền miên một phen.



Tiêu Vân Mặc và Hứa Vọng nói chuyện một hồi lâu mới xong, lúc này Hứa Vọng đã quỳ lâu tới đứng không nổi, lúc nói chuyện với nhóm Hứa Trần còn đang xoa chân.

Bọn họ quyết định sau này sẽ cùng nhau ở trong cây quạt của Hứa Trần, có thể tồn tại trên thế gian mười năm, trong vòng mười năm này, Hứa Vọng sẽ dạy bản lĩnh cho Hứa Trần, Tiêu Vân Mặc cũng sẽ lưu lại, Lục Văn Tây có vấn đề gì có thể hỏi Tiêu Vân Mặc.

Có điều... Tiêu Vân Mặc không nhất định sẽ trả lời.

...

Hứa Trần nhờ Hứa Vọng chỉ dạy một ít phương pháp, sau đó tự mình tổng kết lại rồi cùng Lục Văn Tây tới công ty một chuyến, tìm Nhiễm Nam.

Lúc này Hứa Trần có phương pháp, muốn thử hồi phục lại linh hồn của Nhiễm Nam, kết quả khi thấy Nhiễm Nam lại không ra tay.

Lúc bọn họ tới thì Nhiễm Nam mới từ quê quay trở lại, ngồi trong phòng nghỉ uống sữa, sữa đựng trong bịch, dùng miệng mút, thấy bọn họ tới thì Nhiễm Nam rất kinh ngạc, nhưng vẫn thân thiện cầm bịch sữa chào hỏi: "Anh Lục!"

Lục Văn Tây nhìn Nhiễm Nam một chút, có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi tình huống của cậu ta.

Nhiễm Nam răm rắp trả lời, thỉnh thoảng còn cúi đầu gửi tin nhắn Wechat.

"Này là... quen bạn gái hả?" Lục Văn Tây hỏi.

"Không phải, là bạn gái trước, sau tết bọn em đã làm lành rồi." Nhiễm Nam nói, mắt hơi liếc nhìn ra ngoài: "Em còn chưa nói với chị Hà nữa."

"Vậy mà lại dám nói với tôi à?"

"Sao lại không, anh nổi tiếng như vậy, căn bản không cần bán tin của em, đúng không?" Nhiễm Nam nói xong thì mỉm cười, nụ cười cực kỳ xán lạn, không hề có chút tạp chất nào.

Hứa Trần nhìn chằm chằm Nhiễm Nam một hồi thì trực tiếp rời khỏi phòng nghỉ, đi tới chỗ báo cáo nhân sự công ty.

Lục Văn Tây và Nhiễm Nam trò chuyện một hồi thì rời đi, anh và Hứa Trần liếc nhìn nhau, đều tự hiểu.

Linh hồn trong cơ thể Nhiễm Nam đã không còn là Tô Lâm nữa.

Có thể là lúc Tô Lâm bóp nát linh hồn Nhiễm Nam đã chừa lại một mảnh nhỏ, mấy ngày nay linh hồn Nhiễm Nam được chữa trị, sau đó đã đá kẻ xâm nhập ra ngoài, hoặc là cắn nuốt.

Linh hồn của Tô Lâm đã hoàn toàn biến mất trong trời đất, không còn cơ hội luân hồi. Nhưng bởi vì cắn nuốt nên để lại chút chấp nhiệm của Tô Lâm trong lòng Nhiễm Nam.

Chấp niệm thứ nhất là nhiệt tình với đóng phim, đây là nguyên do làm Nhiễm Nam quyết định ở lại giới giải trí sau khi hồi phục linh hồn và ký ức.

Chấp niệm thứ hai chính là sự chán ghét đối với Du Ngạn.

Nhiễm Nam tự mình kết luận là sau khi mình xảy ra tai nạn thì được cứu đi, ký ức hỗn loạn, vô duyên vô cớ chịu tội nhưng ngoài ý muốn tiến vào giới giải trí.

Ký ức khi bị Tô Lâm nhập xác cũng nhớ một chút, nhưng hoàn toàn không nhớ chuyện mình và Du Ngạn từng lên giường, ký ức có tính chọn lựa như vậy quả thực rất trí năng.

Nhiễm Nam ở nhà trải qua năm mới, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy làm nghệ sĩ cũng không tệ, đột nhiên rất thích đóng phim. Cộng thêm trước đây vốn đã thích chơi ghi ta, hát hò một chút, vì thế cũng không hủy hợp đồng, sau tết bắt đầu đi làm lại.

Điều rầu rĩ duy nhất là cậu và bạn gái tuy đã làm lành lại với nhau nhưng chỉ có thể lén lút quen nhau, thật sự làm người ta phải buồn bã.

Còn một điều nữa, cậu đặc biệt sợ anh lớn Du Ngạn ở công ty, hoặc nên nói là thấy liền phiền. Nhiễm Nam giải thích là Du Ngạn thường xuyên gọi điện cho cậu, nói mấy lời khó hiểu, còn luôn phát giận, cậu cảm thấy Du Ngạn không được bình thường cho lắm, vì thế vẫn luôn tránh né đối phương.

Thậm chí còn cảm thấy mình bị hành hung trước đó có lẽ cũng có liên quan tới Du Ngạn.

Có lẽ trong lòng Nhiễm Nam, Du Ngạn đã biến thành một kẻ thần kinh cuồng S, nhưng Nhiễm Nam nguyên bản thì hiển nhiên không phải M.

Linh hồn Nhiễm Nam cắn nuốt linh hồn Tô Lâm, cũng khôi phục trở lại, Lục Văn Tây coi như giải được một nỗi lo.

"Có cần nói cho Du Ngạn biết không?" Hứa Trần hỏi.

Lục Văn Tây lắc đầu: "Không cần, sau này Nhiễm Nam sẽ là nốt ruồi son trong lòng Du Ngạn, gặp mặt sẽ cảm thấy trong lòng bị dày vò, bởi vì hổ thẹn nên có thể sẽ giúp Nhiễm Nam nhưng phải nhìn sắc mặt lạnh lùng của người ta, nghĩ tới thôi cũng thấy thực thú vị."

"Lỡ Du Ngạn chơi trò cấm sóng Nhiễm Nam thì sao?"

Lục Văn Tây lắc đầu: "Những chuyện Du Ngạn đã làm sau khi biết linh hồn trong cơ thể Nhiễm Nam là Tô Lâm chứng tỏ anh ta vẫn chưa buông bỏ được. Du Ngạn muốn lòng mình thoải mái, anh ta sẽ tìm hết mọi cách trợ giúp Nhiễm Nam. Nhiễm Nam vô duyên vô cớ bị liên lụy vào, được Du Ngạn giúp đỡ một chút cũng hợp lý, nếu phát hiện Du Ngạn giở trò, chúng ta xen vào cũng không muộn."

[hết 137]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.