Trước đây Cố Du đánh giá thấp thực lực của Hứa Trần, mang theo một đám ác linh, cho rằng Hứa Trần sẽ ngoan ngoãn nghe lời, kết quả bị Hứa Trần giết ngược.
Lần này người nhà họ Cố không dám coi thường Hứa Trần, cố ý tìm Hàn Dục để thăm dò.
Hàn Dục tự nhiên không nói cho bọn họ biết Hứa Trần có bản lĩnh khống chế ác linh, đây chính là ác chủ bài của Hứa Trần. Vì thế Hàn Dục chỉ nói Hứa Trần sâu không lường được, bọn họ nhất thời không phát hiện được gì đặc biệt, chỉ biết Hứa Trần biết trận pháp.
Vì thế trận pháp xuất hiện, đám người nhà họ Cố cũng sớm có chuẩn bị.
"Chút tài mọn." Người đàn ông cầm cung bấm thủ quyết niệm chú, lúc hắn đang cố gắng phá trận thì Hứa Trần đã lao tới tấn công.
Cơ thể Hứa Trần nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó đá một cú vào người đối phương, làm hắn nháy mắt bị bổ gục, phun ra một ngụm máu.
Tuy pháp thuật của Hứa Trần không tốt nhưng bởi vì tố chất cơ thể tốt, bản lĩnh tới nơi tới chốn, vì thế đòn tấn công đánh vào đám người đang bị trận pháp áp chế chẳng khác nào búa tạ, làm bọn họ không đứng dậy nổi.
Chỉ tấn công một hồi thì Hứa Trần nhanh chóng lùi về phía sau, ba ác linh nhào tới tấn công cậu, trong tay còn cầm vũ khí là dao găm. Một ác linh rạch dao xẹt qua trước mặt Hứa Trần, một vệt sáng lóe lên.
Hứa Trần nhanh chóng lắc mình né tránh, ngón trỏ và ngón giữa trùy ý xẹt một đường trên không trung. Tiếp đó phất tay một cái, ký hiệu khắc lên người ác linh làm chúng đau đớn quát to một tiếng, động tác cũng chậm chạp hẳn.
Loại ký hiệu không có bùa này sẽ có công hiệu kém một chút, một đòn này không tính là vết thương trí mạng nhưng có thể làm giảm nhịp cuộc chiến.
Chân Hứa Trần nhanh chóng di chuyển vài bước, nhịp chân này cũng rất có ý đồ, rút lui nhanh, cũng có thể phản công bất cứ lúc nào.
Sau khi tránh né đòn tấn công của đám ác linh, Hứa Trần lấy một xấp bùa trong túi ra hất tung lên không trung, tiếp đó xòe quạt quạt một cái, tất cả lá bùa đều được khắc ký hiệu. Hứa Trần chạm vào một vài tờ, bùa lập tức bay ra ngoài.
Đám ác linh này hiển nhiên đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, biết né bùa, trong khi né tránh thì không thể nào tiến hành tấn công, Hứa Trần nhanh chóng thu bùa lao tới, nhấn đầu ác linh, trực tiếp biểu diễn một cú headshot.
Lục Văn Tây đứng ở bên cạnh quan sát, Hứa Trần vẫn luôn chiến đấu với không khí, hiện giờ anh không nhìn thấy được ác linh, chỉ có thể cảnh giác chú ý xung quanh, xem có người nào hay ác linh nào đánh lén hay không.
Cũng vì thế mà Hứa Trần mới không sử dụng máu của mình.
Người nhà họ Cố không mò ra nội tình của Hứa Trần, vì thế đã phái người và một số ác linh tới thăm dò, sau khi khám phá được chiêu thức thì sẽ là một trận quần ẩu của nhóm thầy bắt quỷ.
Hứa Trần có kinh nghiệm chiến đấu với ác linh, vì thế cũng coi như thuận buồm xuôi gió, tiếc nuối duy nhất là lúc cậu đang đọ sức với ác linh thì thầy bắt quỷ kia đã phá giải trận pháp, giơ tay, phất một cái.
Trên cành cây trong rừng đột nhiên xuất hiện vài cung tên đồng loạt nhắm vào Hứa Trần.
Hứa Trần phát hiện, lập tức nhảy lùi ra sau búng tay một cái, trong thoáng chốc mũi tên đã bắ,n ra, nhưng mũi tên lại đồng loạt bắn về phía thầy bắt quỷ trẻ tuổi đang giằng co với Hứa Trần.
Thầy bắt quỷ nọ khó tin nhìn xung quanh, không ngờ chính mình lại bị bắn chết, cuối cùng chỉ trợn to mắt hỏi: "Mày... mày dùng ảo trận?"
Hứa Trần không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ngã xuống mà biểu cảm không dao động chút nào, ba ác linh và một thầy bắt quỷ, dưới sự giúp đỡ của nhà họ Cố, chỉ thoáng chốc đã bị xử lý, mà cậu thì không bị tổn hại chút nào.
"Bọn mày tính tặng đầu từng người một đấy hả?" Hứa Trần chơi game tới phát nghiện, lúc này trong lời nói có kèm theo thuật ngữ game, Lục Văn Tây nghe mà không nhịn được cười.
Có lẽ thái độ thả lỏng của hai người đã chọc giận người họ Cố, trong rừng thoáng chốc xuất hiện mười mấy người, còn có hơn bốn mươi ác linh. Một ông cụ trong số đó đã rất phẫn nộ, giống như mất đi lý trí lao tới tấn công Hứa Trần, còn vừa đánh vừa cố rống giận.
Hứa Trần đã giế.t chết con hắn.
Thật ra là người nhà họ Cố tự giết lẫn nhau, nhưng có Hứa Trần làm mục tiêu oán hận, bọn họ tự nhiên sẽ tìm Hứa Trần để trả thù.
Đối đầu với một vị tiền bối lớn tuổi làm Hứa Trần có hơi cố sức, xung quanh lại có đám thầy bắt quỷ bày binh bố trận, phong ấn hai chân Hứa Trần, làm Hứa Trần chỉ có thể đứng im một chỗ, không thể nhấc chân. Ông cụ này lại cực kỳ điên cuồng tấn công vào chân Hứa Trần, làm Hứa Trần dần rơi vào thế yếu.
Hứa Trần sợ Lục Văn Tây nhìn thấy sẽ lo lắng, vì thế lập tức trích một giọt máu từ mi tâm, miệng lẩm bẩm.
Ông cụ đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Hứa Trần dùng pháp thuật ở trước mặt mình, tay phải vung lên tấn công tới.
Có ác linh đột nhiên tấn công ông cụ, không chỉ một, vì thế đã ngắt ngang động tác của ông.
Ông cụ quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả ác linh đang bắt đầu đánh nhau với nhóm thầy bắt quỷ nhà họ Cố.
Lũ ác linh này làm phản tập thể à?
Rất nhanh sau đó, ông cụ đã ý thức được không thích hợp, vừa chiến đấu với ác linh vừa nhắc nhở mọi người: "Máu của hắn có thể khống chế ác linh!"
Ác linh là do bọn họ nuôi, hao tốn thời gian hao tốn công sức, vì thế bọn họ có chút không nỡ ra tay. Nhưng ác linh bị khống chế thì không có gì kiêng kỵ, giống như đánh mất chính mình chỉ nghe theo hiệu lệnh của Hứa Trần.
Nhóm ác linh khống chế người nhà họ Cố, Hứa Trần cũng bắt đầu gia tăng pháp thuật.
Một lần nữa trích một giọt máu từ mi tâm, để đám ác linh tiến vào trạng thái điên cuồng.
Phương pháp này là Hứa Trần học từ Tiêu Vân Mặc, trước đó thấy Tiêu Vân Mặc sử dụng liền về tự mình nghiên cứu một phen, thật sự tìm ra phương pháp chuẩn xác, vận dụng thuần thục.
Cậu suy đoán, phương pháp này là Hứa Vọng dạy cho Tiêu Vân Mặc.
Sau đó Hứa Trần bắt đầu xòe quạt, miệng lẩm bẩm gia tăng phòng ngự cho nhóm ác linh, làm xong thì kéo tay Lục Văn Tây, muốn dẫn Lục Văn Tây rời đi.
"Mặc kệ đám ác linh này! Dùng trận vây quỷ, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát, bắt hắn lại thì sẽ có càng nhiều súc vật hơn!" Một người rống giận, những người khác cũng bừng tỉnh, bắt đầu điên cuồng đánh trả.
Người không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như Hứa Trần cũng có thể nháy mắt gi.ết chết ba ác linh, đông đảo thầy bắt quỷ nhà họ Cố tập trung lại như vậy muốn tiêu diệt hơn bốn mươi ác linh cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Hứa Trần thấy tình huống không đúng lập tức dán một lá bùa mang theo Lục Văn Tây rời đi, kết quả phát hiện bọn họ vẫn còn ở khu vực gần đó.
Nơi này có thuật che mắt, cộng thêm cấm chế trong núi, bùa chú không dùng được.
Hứa Trần tự biết trong tình huống chỉ có một mình mình, không có ác linh hỗ trợ thì không thể nào đấu lại mười mấy người này, dẫn Lục Văn Tây chạy trốn mới là phương pháp tốt nhất.
Vì thế cậu kéo Lục Văn Tây, nhanh chóng chạy lên núi, muốn dẫn Lục Văn Tây hội hợp với nhóm Hàn Dục, hoặc là tìm được trưởng bối trong nhà, giết tới tận nhà như vậy, bọn họ sẽ không bỏ mặc.
Nhưng bọn họ chạy tới chạy lui vẫn cứ đảo quanh một chỗ, vẫn quanh quẫn trong trận pháp.
Lục Văn Tây mệt mỏi thở gấp, thời điểm này không dám chậm trễ Hứa Trần, chỉ hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Em sẽ thử phá trận."
Hứa Trần nói xong thì bắt đầu xem xét địa hình xung quanh, đồng thời bấm đốt tay tính toán.
Trận pháp này ít nhất do năm sáu người hợp sức bày ra, linh lực mạnh mẽ, phạm vi bao trùm rộng đến mức làm người ta phải tắc lưỡi.
Hứa Trần lấy điện thoại ra, muốn hỏi tình huống bên Hàn Dục, kết quả có một mũi tên đâm xuyên qua lòng bàn tay, điện thoại cũng rớt xuống đất, bên trên còn bị nhỏ máu.
Lục Văn Tây thấy một màn như vậy thì trái tim giống như muốn nhảy vọt ra ngoài, lập tức quay đầu nhìn sang, phát hiện người nhà họ Cố đã đuổi tới.
"Vốn không muốn để mày bị thương, lãng phí máu trên người một cách vô ích, không ngờ mày lại không chịu thành thật như vậy." Người cầm cung kia độc ác nói.
Hứa Trần làm bọn họ chật vật bao nhiêu, hiện giờ bọn họ lại càng căm hận Hứa Trần bấy nhiêu, nhiều ác linh nuôi dưỡng bị giế.t chết như vậy, trái tim bọn họ đang nhỏ máu.
Lục Văn Tây móc súng trong túi ra, hướng về phía người nọ bắn một phát.
Người nọ không lường tới được tình huống này, vội vàng né tránh, nhưng khả năng bắn súng của Lục Văn Tây rất tốt, phát thứ ba đã trúng vào tim kẻ địch, dám làm hại Hứa Trần ở trước mặt anh, đúng là muốn tìm đường chết.
Lúc này những người khác của nhà họ Cố cũng đã đuổi tới, dùng cung tên tấn công bọn họ, mũi tên có mang theo linh lực, có thể xuyên qua lá chắn, bọn họ chỉ có thể né tránh trốn ra sau gốc cây.
Hứa Trần biết bọn họ đang tiếp cận, cậu cố chịu đựng đau đớn, xòe quạt phóng ra bùa chú, có điều hiệu quả thật sự không ra hồn.
Đây chỉ là phương pháp kéo dài thời gian, Hứa Trần muốn lấy máu mình làm vật dẫn, dùng cơ thể làm trận pháp để bày ra trận sinh tử, vết thương của cậu càng nặng thì trận pháp sẽ càng mạnh, đây là loại trận pháp giết địch một ngàn tự tổn thương mình tám trăm. Hiện giờ Hứa Trần chỉ có một suy nghĩ là muốn đưa Lục Văn Tây ra ngoài.
Cậu biết những người này hướng về mình mà tới.
"Cậu ta đang tự sát." Trong đầu Lục Văn Tây đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Lục Văn Tây sửng sốt, kinh ngạc nhìn xung quanh, sau đó biết được không có ai ở gần mình, là ác linh trong cơ thể mình đang nói chuyện: "Ngươi có biết cậu ta đang dùng trận pháp huyền ảo không?" Cậu ta muốn đồng quy vu tận với đám người kia, nhưng ngươi thì có thể sống sót."
"Có ý gì? Nói rõ ràng một chút." Lục Văn Tây vội vàng dùng suy nghĩ hỏi lại.
"Ngươi đúng là quá ngu si." Ừm, nói vậy cũng được.
"Vâng vâng vâng, ngài thông minh, ngài mau giải thích đi được không?"
"Ta có thể giúp ngươi cứu cậu ta, bằng không cậu ta nhất định sẽ chết, học nghệ không tinh lại còn một thân một mình, ngươi không giúp được gì cả."
Lục Văn Tây ngậm miệng, cười lạnh: "Nếu tôi tặng thân thể mình cho ông thì chẳng phải mọi cố gắng trước đó đều uổng phí rồi à?"
"Đúng là vậy đấy, ngươi có thể tiếp tục cố gắng sau khi cậu ta chết, có điều ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu đâu."
Người này nói chuyện... thực hống hách.
"Rốt cuộc ông muốn sao đây?"
"Đã cách hắn rất gần rồi."
"Hắn? Hứa Trần? Hay là... Hứa Vọng?"
"Ta muốn gặp hắn."
"Hắn đã chết rồi."
Âm thanh trong đầu im lặng một hồi, Lục Văn Tây không khỏi gấp gáp, tiếp đó thấy Hứa Trần đã nắm chặt quạt lao ra chiến đấu.
Lục Văn Tây lo lắng muốn chết, lập tức hỏi trong đầu: "Rốt cuộc ông muốn thế nào đây?"
"Ông có yêu cầu gì?"
"Cái đệt, ông đây không giao cơ thể đâu."
"Nhường cơ thể ngươi cho ta ba ngày, ta sẽ giúp ngươi."
"Ba ngày, sau đó ông sẽ rời khỏi cơ thể tôi à?"
"Tướng mạo của ngươi quá xấu xí, ta không thích nên cũng không muốn ở lâu."
"Con bà nó?!"
Người xung quanh đã phát hiện trận pháp của Hứa Trần, vì thế đang tiến hành cẩn thận xử lý.
Lúc này đột nhiên tử khí quanh người Lục Văn Tây trở nên nồng đậm, loại khí tràng mạnh mẽ này làm nhóm thầy bắt quỷ ở nơi này cảm thấy lạnh người.
Sợ hãi.
Sợ hãi từ trong ra ngoài.
Là sự sợ hãi của con kiến khi thấy thần chết!
[hết 128]
[tác giả] Hứa Vọng: Tiểu đồ nhi, con nói coi, có phải vợ ta đẹp hơn không?
Hứa Trần: Không, bạn trai con đẹp hơn.
Hứa Vọng: Đừng nói lời trái lương tâm như vậy, vợ ta chính là mỹ nam số một năm nước.
Hứa Trần: Nhưng bạn trai con càng đẹp hơn, là bạn trai quốc dân.
Hai thầy trò bắt đầu đánh nhau.
...
Hứa Trần không phải muốn tự sát cứu Lục Văn Tây, chỉ là trận pháp này có thể đè ép bọn họ, kéo dài thời gian chờ cứu viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]