Có lẽ vì trong nháy mắt luân hồi bọn họ đã nghĩ tới Lục Văn Tây, vì thế Lục Văn Tây cũng nghe thấy lời nói của bọn họ. Trong tình huống linh hồn đồng cảm này, anh đã nghe thấy giọng nói của hồn phách cõi âm.
Lời nói của Điềm Điềm, của Đặng Huyên Hàm, và tất cả những người khác, anh đều nghe thấy.
Nhưng cơ thể anh thực không có chí tiến thủ, trì độn như con lười tên là Tia Chớp trong phim hoạt hình, tư duy đúng chỗ nhưng hành động lại không kịp. Sự luân hồi của bọn họ quả thực đã làm tì,nh trạng của anh tốt hơn, giống như lần đó Hứa Trần gi.ết chết mũi ưng, anh một hơi gi.ết chết vài ác linh, khi đó anh xuống lầu còn nói chuyện với Đặng Huyên Hàm, sau đó mới dần dần không nhìn thấy cô.
Lần này cũng vậy, chờ đến khi anh ổn lại thì nhóm linh hồn đã luân hồi cả rồi.
Lục Văn Tây rất buồn, chính bản thân anh cũng không ngờ được.
Thật ra anh và nhóm linh hồn này ở chung rất vui vẻ, chính vì thế mặc dù đã được cụ Long nhắc nhở nhưng anh vẫn tới thăm bọn họ.
Những năm tháng trước kia, thân phận cộng thêm vẻ ngoài làm anh có chút tự kiêu, cảm thấy những người khác tiếp cận mình vì có mưu đồ. Nhưng đám quỷ này thì khác, mặc dù cũng muốn anh giúp đỡ nhưng cũng chỉ là mấy chuyện cỏn con như sạc pin điện thoại này nọ.
Ở chung với nhóm hồn phách thì anh không cần che giấu chính mình, biểu hiện cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-khong-con-lau/3373766/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.