Đêm giao thừa, Lục Văn Tây ở nhà đón tết cùng với người nhà, đây là lần đầu tiên một nhà năm người cùng quây quần như vậy.
Khuất Xảo lén cho Lục Văn Tây một bao lì xì, cũng cho Hứa Trần một bao. Đưa xong thì bà còn nắm lấy tay Hứa Trần, vành mắt đỏ ửng: "Tây Tây xin nhờ con."
Khoảng thời gian này Khuất Xảo cũng rất lo lắng cho Lục Văn Tây, cũng biết hai người không dễ dàng gì, bà thấy rõ sự quan tâm mà Hứa Trần dành cho Lục Văn Tây.
Gia đình như bọn họ, rất khó để không chú ý tới tiền tài mà chỉ thật lòng yêu đối phương. Giống như Lục Văn Tây đột nhiên bị ai đó theo đuổi, suy nghĩ đầu tiên sẽ là người này coi trọng gia thế của anh?
Hứa Trần là người khó có.
Cậu lập tức nghiêm nghị gật đầu trả lời: "Bác gái yên tâm, con sẽ cố hết sức bảo vệ anh ấy."
"Ừm, tốt, tốt lắm..." Khuất Xảo nói xong thì nhìn sang Lục Văn Tây, đưa tay xoa mặt anh, sau đó mới rời đi.
Lục Văn Tây cảm thấy hơi khó chịu, biết mình đã làm cha mẹ lo lắng, chỉ có thể suy sụp hỏi Hứa Trần: "Em nói coi, lần này qua bên mộ tổ tiên liệu có phát hiện được gì không?"
"Cho dù không phát hiện được gì thì cũng có thể cầu tổ tiên nhà họ Lục chăm sóc anh, để anh bình an khỏe mạnh, phúc trạch lâu dài."
"Được rồi..." Anh về phòng mặc áo khoác, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt ở nhà ăn không hết, lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-khong-con-lau/3373752/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.