Hứa Trần một lần nữa ra ngoài, đi mua thức ăn cho đứa bé, Lục Văn Tây ở nhà, lấy điện thoại ra hỏi Hàn Dục về chuyện đứa bé.
Lục Văn Tây lười gõ chữ nên dùng tin nhắn thoại nói đại khái tình huống cho Hàn Dục biết.
Hàn Dục: Theo lời cậu nói thì tôi cũng có phá đoán sơ bộ, đứa bé này có thể bán được giá tốt.
Lục Văn Tây: Bán?!
Hàn Dục: Ừm, nếu là tôi, tôi sẽ bán đi, vì giữ lại chính là phiền phức.
Lục Văn Tây: Nói rõ ràng.
Hàn Dục: Cậu có từng nghe tới lô đỉnh chưa?
Lục Văn Tây: Là song tu đại pháp trong truyền thuyết á hả?
Hàn Dục: Đúng vậy, nếu tôi đoán không sai thì cô bé này hẳn là thể chất thuần âm, cũng tức là chào đời vào giờ âm. Bởi vì thể chất đặc biệt, cộng thêm sau khi sinh ra không tích lũy oán hận nên có thể dùng âm khí tẩm bổ thành hình. Âm khí trong nhà này không chỉ là oán hận của ba ác linh, còn là môi trường thích hợp để tẩm bổ đứa bé.
Lục Văn Tây: Vậy khi khí âm bị xua tan, đứa bé có chết không?
Hàn Dục: Nếu đã thành hình thì không thành vấn đề, nhưng theo lời cậu thì có vẻ cô bé vẫn chưa thành hình, thỉnh thoảng sẽ không nhìn thấy đúng không?
Lục Văn Tây: Đúng vậy.
Hàn Dục: Vậy thì chưa dưỡng thành đã bị bọn cậu phá mất, âm khí trong nhà đâu?
Lục Văn Tây: Bị hút mất rồi.
Hàn Dục: Dùng bùa chú làm phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-khong-con-lau/3373726/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.