Lục Văn Tây bám theo sát Hứa Trần, muốn từ phía sau ôm lấy đối phương, kết quả bị Hứa Trần tránh được, giống như phía sau có mắt sau lưng vậy, làm cơ thể Lục Văn Tây lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã.
Sau đó kỹ thuật diễn xuất vụng về của anh bùng nổ, trực tiếp thuận thế ngã xuống: "Ui da, đau quá!"
Bước chân của Hứa Trần khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Văn Tây, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ đang suy nghĩ xem có nên tới đỡ Lục Văn Tây hay không.
Lục Văn Tây nằm ở dưới đất, xoa khuỷu tay mình: "Đau chết mất, em xem xem có phải bầm rồi không?"
"Vừa nãy em nghe thấy tiếng động."
"???"
"Là bàn tay của anh tiếp đất trước." Nói xong, Hứa Trần lại đi tiếp.
Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy bạn trai mình nhất định là cao thủ võ lâm, mắt nhìn quanh tai nghe tám hướng, động tác của anh mà chỉ thông qua tiếng động cũng có thể phân biệt được.
Vì thế Lục Văn Tây ủy khuất đứng dậy, thấy Hứa Trần ngồi xuống ghế sô pha, anh lập tức chạy tới trước khay trà biểu diễn một cú ngã trên đất bằng: "Ôi chao, lại ngã nữa rồi, tiểu tướng công ôm một cái đi mà."
Hứa Trần cũng không ngẩng đầu.
"Sàn nhà lạnh quá." Lục Văn Tây nằm úp sấp trên thảm trải sàn cảm thán, nằm một hồi cũng cảm thấy mặt đất ấm áp.
Đợi một hồi Hứa Trần cũng không để ý tới anh, anh tự mình đứng dậy, ngồi lên sô pha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-khong-con-lau/3373712/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.