Lễ mừng cuối năm thật ra không dính tới Lục Văn Tây, để cử cũng không có khả năng có tên anh, bằng không thì tấm màn đen có vẻ quá sâu, sâu đến mức những giải thưởng khác cũng sẽ bị nghi ngờ.
Vì thế Lục Văn Tây được mời tới làm bình hoa, tới thảm đỏ ký tên, sau đó thuận tiện tuyên truyền cho phim mới. Sau đó không còn chuyện gì nữa, công việc lớn nhất chính là chụp một lèo đăng lên Weibo.
Lục Văn Tây được sắp xếp cùng Đỗ Tử San đi thảm đỏ, thật sự là chiều cao của vị nữ hiệp này quá có lực sát thương, hôm nay lại còn mang giày cao gót, cũng chỉ có người có chiều cao chân chính như Lục Văn Tây mới dám đi chung với cô.
Nữ minh tinh tự nhiên cần chuẩn bị tạo hình cẩn thận, Đỗ Tử San có xuất thân người mẫu, vì thế hôm nay diện trang phục rất lộng lẫy.
Trang phục trên người Đỗ Tử San là bản thiết tế của một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, máy có màu da, lớp ren mỏng như có như không lộ ra đường cong cơ thể, quần áo được may đo theo kích cỡ đặt may, dán sát cơ thể, kết hợp cực kỳ hoàn mỹ. Phía trước rất kín đáo, sau lưng có thể nhìn thấy một mảng lưng sáng bóng, vì thế sau khi xuống xe, Lục Văn Tây thật sự không biết nên đặt tay ở đâu, chỉ có thể đeo găng tay, để Đỗ Tử San vịn tay mình.
Lúc cùng nhau đi trên thảm đỏ, biểu hiện của Lục Văn Tây và Đỗ Tử San rất ăn ý, cùng ngoắc tay, cùng tạo hình phối hợp chụp hình, tiếp đó là ký tên rồi tiến vào hội trường.
Lục Văn Tây vẫn luôn săn sóc nữ giới, lúc lên cầu thang còn giúp Đỗ Tử San nhìn làn váy, xác định Đỗ Tử San đứng vững mới đi kí tên.
Sau khi đi vào, Đỗ Tử San còn lẩm bẩm: "Vì mặc quần áo đẹp, hai ngày nay tui không thể ăn no, bây giờ đói tới mức bụng cứ trào ngược nước chua."
"Hôm nay cô rất đẹp." Lục Văn Tây khen ngợi.
Đỗ Tử San lập tức cười tươi như hoa: "Tôi rất thưởng thức ánh mắt của ông đó."
"Rất hợp với bộ quần áo này của tôi."
Đỗ Tử San lập tức hiểu ý Lục Văn Tây: "Tức là tôi tương đương với vật phẩm trang sức, kiểu như túi xách của ông hả?"
"Ừ, có thể dệt hoa trên gấm cho hình tượng của tôi." Lục Văn Tây tiếp tục không biết xấu hổ nói.
Hai người đang nói chuyện thì có người khác gọi hắn: "Lục Văn Tây, ông cũng tới tham gia náo nhiệt à?"
Lục Văn Tây quay đầu lại, thấy Bạch Đẳng Nhạn đi tới, sau đó lúc nhìn thấy Đỗ Tử San thì hơi khựng một chút, tiếp đó tiếp tục đi tới chào hỏi, sau đó phát hiện... mình có vẻ lùn hơn Đỗ Tử San một chút.
Vì thế liền đứng ở một bên khác.
"Ông cũng tới giúp vui đấy à? Ông từng đóng phim sao?" Lục Văn Tây mỉa ngược lại.
"Đóng rồi, còn là vai nam hai đấy, có điều cũng chỉ thế thôi, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, phòng vé bán không tốt lắm, bị mắng không ít." Nói xong, mắt lại liếc về phía Đỗ Tử San, ý bảo Lục Văn Tây mau giới thiệu.
Kết quả Đỗ Tử San không chú ý tới, vẫn luôn nhìn sang những nơi khác, phỏng chừng là muốn chào hỏi với người quen, trực tiếp nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi vào trong trước."
"Ừ, tự mình đi được không?" Lục Văn Tây chỉ đôi giày cao gót của cô.
"Trước đây khi làm việc tôi phải mang nó quanh năm suốt tháng ấy."
"Vậy bái bai."
Sau đó Đỗ Tử San rời đi.
Bạch Đẳng Nhạn thực tiếc nuối, sau đó trừng mắt với Lục Văn Tây, cùng Lục Văn Tây cà khịa lẫn nhau tiến vào trong hội trường.
Lục Văn Tây biết, chỉ cần ngồi ở dưới đài thì sẽ có một hai lần rơi vào ống kính, anh vẫn luôn duy trì hình tượng, có điều lúc nhìn thấy Du Ngạn giành được giải thưởng lớn Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, vẻ mặt cũng có chút biến hóa.
Làm anh phừng lên lửa giận là lúc Du Ngạn đứng dậy, đi qua hai hàng chỗ ngồi tới ôm anh một cái rồi mới lên lãnh thưởng, làm anh có chút mất tự nhiên một hồi. Có điều nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, chúc phúc anh ta, để người ngoài thấy rằng hai bọn họ có quan hệ bạn tốt.
Lần này Du Ngạn rốt cuộc cũng ngồi vững vàng ở vị trí anh lớn công ty, không biết sau khi hợp đồng tới kỳ, Du Ngạn có trực tiếp bay đi hay không, ít nhất đến giờ vẫn chưa từng nghe nói Du Ngạn muốn ký tiếp.
Ảnh đế*... [nghĩa là vua màn ảnh, nam diễn viên 9 xuất sắc nhất, tùy tình huống sẽ sử dụng]
Anh từng dõng dạc nói với Đặng Huyên Hàm là mình muốn làm Ảnh đế. Bây giờ nhìn Du Ngạn đứng trên sân khấu, phong độ nói cảm ơn, đột nhiên anh có chút thất thần, anh thật sự có thể đứng ở nơi đó sao?
Sau này, anh sẽ trở thành Ảnh đế sao?
Anh có năng lực đó sao?
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng anh bắt đầu rục rịch, anh nhìn về phía sân khấu lãnh thưởng, thậm chí trong nháy mắt nghĩ ra lúc mình nhận được giải thưởng sẽ nói điều gì.
Ngày này năm sau, anh có thể chụp được giải thưởng kia sao?
Để tất cả mọi người tán thành anh.
Trước tiên thì phải sống tới ngày này năm sau...
Chỉ một thoáng thất thần, xung quanh đã có không ít minh tinh rời đi, bởi vì tiết mục chính đã kết thúc. Đỗ Tử San cũng rời đi, tựa hồ có xã giao, có người muốn dẫn cô đi gặp ông chủ lớn, trò chuyện về bộ phim tiếp theo.
Lục Văn Tây có nghe Đỗ Tử San nói qua một lần, bộ phim sau được đầu tư rất lớn, muốn tham gia vài hạng mục giải thưởng lớn, còn do đạo diễn hàng đầu, chỉ cần đề tên đạo diễn thì suất bán phòng vé đã có thể đảm bảo.
Vì thế Đỗ Tử San rất cố gắng.
Lục Văn Tây ngồi ở vị trí cũ, thấy Du Ngạn đi tới chỗ khắc tên thì bắt đầu cảm thấy nhàm chán, vì thế anh đi vào nơi tụ hội ở hậu trường, lại thấy cha của mình.
"Cha, sao cha tới đây vậy?" Lục Văn Tây đi tới, nhịn không được hỏi, cha của anh là ông chủ bất động sản, cộng thêm ông chủ than đá, thỉnh thoảng trong mỏ than lại đào ra suối nước nóng, là "nhà giàu" thứ thiệt, có điều đúng là không giao thiệp với ngành giải trí.
Lục Vũ Thương vẫn là dáng vẻ tươi cười như cũ, lập tức kéo Lục Văn Tây, dẫn tới chỗ bạn bè của mình giới thiệu: "Biết chứ hả, con tôi, hiện giờ đang lăn lộn trong nghề này."
Lục Vũ Thương rất có sức hiệu triệu, sau khi bên người tập trung một đám người, trò chuyện một hồi thì tản đi, sau đó tiếp tục có một đám người tụ tới, Lục Vũ Thương lần lượt giới thiệu cho Lục Văn Tây nhận thức.
Tình cảnh này rất kỳ lạ.
Những nghệ sĩ khác thường là được dẫn tới chỗ các ông lớn, Lục Văn Tây thì lại đứng yên một chỗ cũng có đủ loại ông lớn chủ động tới chào hỏi cha con bọn họ, Bạch Đẳng Nhạn đứng bên cạnh Lục Văn Tây, không ngừng lia ánh mắt "con bà nó con bà nó" tới chỗ Lục Văn Tây.
Khó khăn lắm bên cạnh Lục Vũ Thương mới an tĩnh lại, Lục Văn Tây mới có cơ hội giới thiệu Bạch Đẳng Nhạn.
"Chính là tên nhóc xào Scandal với con đó hả?" Lục Vũ Thương cười ha hả hỏi, còn uống một ngụm rượu đỏ.
Bạch Đẳng Nhạn sợ tới choáng váng, vội vàng giải thích: "Xin chú đừng hiểu nhầm, con và cậu ấy chỉ là quan hệ hợp tác thuần khiết."
"đúng vậy, bọn con là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thuần khiết." Lục Văn Tây bổ sung.
"Không sai, chính là giống như cậu ấy nói." Bạch Đẳng Nhạn lập tức đồng ý.
Lục Vũ Thương liếc nhìn Bạch Đẳng Nhạn, sau đó cười tủm tỉm gật đầu. Thật ra Lục Vũ Thương biết con trai mình, nếu nó yêu mà cảm thấy ông sẽ không đồng ý thì nhất định sẽ giấu rất kỹ, làm gì có chuyện kéo tới lởn vởn trước mặt mình.
Dám trộm gà trước mặt kẻ trộm sao?
"Tôi nói chuyện với cha tôi một chút." Lục Văn Tây nói với Bạch Đẳng Nhạn.
"Ừm, vậy tôi qua chỗ khác đây, chú, chúc mừng năm mới ạ!" Bạch Đẳng Nhạn bắt chuyện xong thì rời đi.
Hai cha con chọn một góc an tĩnh ngồi xuống, lúc này Lục Văn Tây mới hỏi Lục Vũ Thương: "Cha tới đây làm gì vậy? Muốn bao dưỡng minh tinh nào hả, mẹ con sẽ chặt cái chân của người ra làm nhân sủi cảo đấy."
"Sao lại nói chuyện với lão cha như thế hả?"
"Con hỏi nghiêm túc đó."
"Còn không phải con bận quá ngay cả tết cũng không chịu gọi điện về nhà sao, bọn họ nói con có thể sẽ tới đây nên cha mới tới xem một chút, nơi này có không ít người muốn lôi kéo cha đầu tư."
Lục Văn Tây có chút day dứt, cảm xúc trong đợt tết đó không quá thích hợp, cộng thêm đêm đó sau khi sống sót sau tai nạn, quả thực đã quên mất chuyện này.
Đúng là lần đầu tiên qua năm mới mà không liên hệ với người nhà.
"Con bận quá nên quên mất." Lục Văn Tây nhỏ giọng nói.
"Sao vậy, yêu rồi à?"
"Trước không nói chuyện này, cha à, con nói chuyện chính với người."
"Còn gì quan trọng hơn chuyện này?!" Lảng tránh trọng tâm câu chuyện chứng tỏ Lục Văn Tây thật sự đang yêu, Lục Vũ Thương lập tức phát hiện.
Lục Văn Tây nhìn xung quanh một chút, xác định không có những người khác tới mới nói: "Cha, con bị người ta hại."
"Xảy ra chuyện gì? Có người muốn hại con à?"
"Dạ, đã hơn mấy tháng rồi, rất quỷ dị, hẳn là cùng loại với thuật giáng đầu, không sống được bao lâu nữa, gần đây con đã bắt đầu nhìn thấy quỷ."
"Cái quái gì vậy chứ?!" Lục Vũ Thương lập tức trừng to mắt, còn tưởng Lục Văn Tây tìm cớ nói dối để lảng sang chuyện khác, kết quả thấy biểu cảm Lục Văn Tây rất nghiêm túc, vì thế ông cũng xụ mặt.
"Lần trước về nhà con đã dẫn theo một tiểu đạo sĩ, không tin cha có thể về nhà xem thử, dưới nệm giường trong phòng con có một tấm bùa trấn trạch." Lục Văn Tây bắt đầu kể lại chuyện mình trải qua, từ lần đầu tiên bị quỷ gõ cửa, tới sau đó gặp phải lôi kiếp, anh nói ra toàn bộ, chỉ lả cố gắng giảm bớt đất diễn của Hứa Trần, chỉ nói những chuyện trải qua gần đây.
Lục Vũ Thương nghe xong thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, biểu cảm rất khó coi.
"Con... thật sự có thể nhìn thấy à?" Lục Vũ Thương một lần nữa xác nhận.
"Bằng không cha cảm thấy thế nào chứ, con chả cha đầy tinh thần chính nghĩa à? Sẽ giúp Đặng Huyên Hàm nói chuyện? Nếu cha thật sự không tin thì có thể kiểm tra chiếc xe bị sét đánh của con. Với lại Doãn Hàm Vi cũng có thể làm chứng."
"Trợ lý của con à? Cứ lầm bầm lầu bầu, có thể nói gì chứ?"
Doãn Hàm Vi trong ấn tượng của Lục Vũ Thương không được tốt lắm, ông nhiều lần muốn bỏ tiền ra thuê một trợ lý khác có thể chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho Lục Văn Tây, nhưng đều bị Lục Văn Tây từ chối.
Doãn Hàm Vi này tuy hay lẩm bẩm, nhưng bản tính không xấu, sợ nhất là loại xấu ngầm, thỉnh thoảng thọt cho một dao, như vậy còn không bằng Doãn Hàm Vi.
Lục Vũ Thương ngồi trên ghế, trầm mặt, tựa hồ đang nổi giận nhưng vẫn bình tĩnh không bùng nổ: "Nói cách khác, có người muốn để nhà họ Lục chúng ta tuyệt đường?"
"Rất có thể, cũng có thể là có người muốn mượn vận may của con, cái nào cũng có khả năng cả, con đã loại bỏ, đồng thời cũng ủy thác Hàn Dục, hắn đã đồng ý sẽ điều tra giúp."
Lục Vũ Thương lấy điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn thoại cho Hàn Dục, chủ yếu là... lão tặc này lười gõ chữ: "Chuyện con tôi điều tra thế nào rồi?"
Rất nhanh, Hàn Dục đã trả lời: Đang cố gắng điều tra tất cả người lui tới vì quyền lợi với nhà bọn ông, và cả các đối tượng đối địch.
"Tức là, con tôi thật sự không sống được bao lâu nữa?"
Hàn Dục: Lạc quan chút đi, nếu con ông tiếp tục làm chuyện tốt thì nói không chừng có thể sống thêm nửa năm hay một năm gì đó.
Lúc này, Lục Vũ Thương đã thật sự tin tưởng, ông vẫn luôn biết Hàn Dục có chút bản lĩnh, đồng thời cũng rất kỳ dị, vì thế vẫn luôn giữ thái độ không tồi với đối phương. Hàn Dục trả lợi như vậy, Lục Vũ Thương thật sự nổi giận.
"Ai con mẹ nó dám chạm vào một cọng tóc của con ông đây, ông sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để hắn phải tan cửa nát nhà!" Lục Vũ Thương trực tiếp mắng thành tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]