Chương trước
Chương sau

Đây là một điện sảnh lớn, yên lặng như tờ.

Loại yên tĩnh này đã được duy trì qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Sau khi cả đám Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y cùng cưỡi Kim Linh Thần Quang Cầu đi tới điện phòng này thì từng người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng trốn vào được.

"Cuối cùng cũng trốn vào đây được, thế giới Tiên phủ kia thật đáng sợ. Một đám lớn toàn đạo binh yêu quái...Nhìn thôi cũng phát hãi." Tuy Kỷ Ninh không phải kẻ nhát gan nhưng những việc vừa qua đều làm cho hắn cảm thấy thật sự bất lực. Bởi vì mức độ chênh lệch quá xa đã dẫn tới cảm giác không muốn phản kháng.

"Sư huynh." Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.

"Sao?" Kỷ Ninh nhìn về phía sư đệ.

"Ngươi nói xem, có phải chúng ta thật sự không nên tới đây không?" Mộc Tử Sóc nói khẽ. "Lúc mới vào thế giới Tiên phủ, gặp được một nhóm đạo binh yêu quái nhân ngư, chỉ mới tầm cỡ đạo binh Thượng Thiên thôi là đã dễ dàng nghiền nát chúng ta rồi. Còn những đạo binh khổng lồ xuất hiện sau đó, thậm chí còn cả cái đạo binh dạ xoa của bộ tộc Vu Giang nữa...Tới cả Thần Ma Tương Liễu Phương còn không ngăn cản được. Chúng ta tới đây cảm giác như chẳng có tác dụng gì ấy."

Mộc Tử Sóc nói khẽ chứ không phải truyền âm cho nên những người xung quanh cũng nghe được.

Cả đám người trở nên trầm mặc.

Đúng vậy. Vừa rồi đều phải nhờ vào tên người hầu của Thiếu Viêm Nông là 'Thần Ma Tương Liễu Phương'. Giết thủ lĩnh của đám đạo binh yêu quái cũng là vị Thần Ma ấy, đi ngăn cản hơn vạn đạo binh yêu quái cũng là Thần Ma ấy. Đám Kỷ Ninh chỉ biết nhìn và nhìn.

"Các vị." Thiếu Viêm Nông cười nói. "Không phải ủ rũ. Không ngờ thế giới Tiên phủ này lại sinh sản ra nhiều yêu quái lợi hại như vậ, mà mỗi người lại đều có đạo binh giáp khải. Đây là điều mà chúng ta không đoán trước được. Dù gì thì bây giờ chúng ta đã vào một trong năm phân điện của Vu Giang tiên phủ."

"Nhất định phải có chìa khóa thì mới có thể tiến vào, cho nên qua bao nhiêu năm tháng sau khi Vu Giang tiên nhân chết. Những phân điện này không hề có sinh linh nào tiến vào. Nơi này thật sự an toàn. Đương nhiên...Một vài thứ mà Vu Giang tiên nhân để lại khi xưa có lẽ vẫn sẽ còn tác dụng. Cho nên mọi người đừng xông loạn vào, chờ ta dẫn Phương thúc tiến vào đã, rồi sau đó từ từ tra xét phân điện này ra sao." Thiếu Viêm Nông nói một hơi làm những người khác im lặng.

Bất kể thế nào, Vu Giang tiên nhân cũng đã chết qua số năm tháng được tính bằng 'Ức năm'. Chắc chắn trong phân điện này không còn sinh linh sống nào. Chắn chắn an toàn hơn bên ngoài.

"Hô." Lúc này Mộc Tử Sóc khoanh chân ngồi xuống dưới đất, hô ra xung quanh. "Sư huynh, sư tỷ đều ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."

Kỷ Ninh mỉm cười, cũng khoanh chân ngồi xuống.

"Làm ta sợ muốn chết." Tiểu Thanh ngẩng đầu rắn lên, nháy nháy mí mắt. Bạch Thủy Trạch cũng nằm ghé vào nền đất.

Dư Vi, Thương Giang chân nhân, Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân cùng mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ đều người đứng người ngồi.

Thiếu Viêm Nông thì ngẫm nghĩ.

Vù.

Chỉ thấy giữa hư không xuất hiện một lỗ lớn. Nhìn xuyên qua cái lỗ có thể thấy được thế giới bên ngoài kia đang diễn ra trận chiến giữa lượng lớn đạo binh yêu quái và Thần Ma Tương Liễu khổng lồ!

"Phương thúc!" Thiếu Viêm Nông cũng có chút lo lắng nhìn về xa xa.

"Chủ nhân, nếu Thần Ma kia mà chết ở bên ngoài là chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn." Tiểu Thanh truyền âm cho Kỷ Ninh. "Chúng ta sẽ bị vây trong phân điện này không thể nào ra được."

"Đừng nói gở, Thần Ma Tương Liễu không dễ chết như vậy đâu. Hơn nữa, đường đường người kế nhiệm Vũ Thần Công của bộ tộc Thiếu Viêm ở đây...Làm sao có thể để chuyện đó xảy ra được." Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh. Trời sập có người đứng lên gánh. Đây là thử thách của bộ tộc 'Thiếu Viêm tộc' xa xưa cho Thiếu Viêm Nông. Thiếu Viêm Nông có thể thất bại nhưng không bao giờ có khả năng bị nhốt vĩnh viễn ở đây được.

...

Đám người Kỷ Ninh phát hiện ra phân điện này cực kỳ lớn, bên trong có rất nhiều chỗ. Nhưng bọn hắn không dám tự tiện xông vào. Không ai biết được những thủ đoạn phòng vệ còn lại của Vu Giang tiên nhân còn cái nào có tác dụng hiện giờ không. Nếu không chẳng may đụng phải một cấm chế lợi hại thì e là chết mấy cả đám chứ chẳng chơi.

Tốt nhất là đợi Thần Ma Tương Liễu kia tụ họp lại đã.

Khi đám người Kỷ Ninh đang yên ặng chờ đợi thì ở chỗ sâu trong tòa phân điện khổng lồ, trên một cái hành lang.

Dọc hành lang này có một đám tượng điêu khắc đứng sừng sững xếp hàng. Chỉ cần liếc mắt nhìn là đã có thể thấy được có mười tám bức điêu khắc màu tro đen. Mỗi bức đều được điêu khắc hình thần thú truyền thuyết 'Cùng Kỳ'. Chúng đã đứng trên hành lang này vô số năm tháng. Nhưng khi đám người Kỷ Ninh vừa tiến vào tòa phân điện này...

Thì chúng như bị cái gì đó kích hoạt.

Mười tám bức điêu khắc Cùng Kỳ bắt đầu lóe sáng vàng ở mặt ngoài. Những tia sáng này không ngừng nhập vào trong bức điêu khắc, dần dần, những bức điêu khắc này dần hiện ra rõ ràng.

"Đùng." Một con Cùng Kỳ điêu khắc trong đó bỗng nhiên lóe sáng đôi mắt.

Đây là một đôi mắt sáng xanh chói lòa.

"Đùng!" "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!"...

Một đám điêu khắc Cùng Kỳ bắt đầu mở mắt ra. Ánh mắt của chúng lạnh như băng. Chỉ thấy cả đám bắt đầu đứng lên, thậm chí dang hai cánh ra...Chúng có thân giống với trâu, nhưng trên người lại chi chít lông nhọn, đồng thời có một đôi cánh lớn, đầu lại giống hổ.

Chúng là nhóm thủ vệ trung thành nhất ở phân điện này: mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ.

Khôi lỗi là loại tồn tại không sinh mạng nên có thể tồn tại qua vô số năm tháng. Những tên người hầu, con cháu của Vu Giang tiên nhân đã chết không biết bao nhiêu đời, nhưng những khôi lỗi này thì vẫn làm theo lệnh của Vu Giang tiên nhân dù đã qua vô số năm tháng. Bọn chúng vẫn bảo vệ tòa phân điện này.

"Có người lạ vào Bảo Tàng Điện." Một con khôi lỗi Cùng Kỳ nói giọng trầm thấp.

"Không phải chủ nhân."

"Cũng không phải truyền nhân của chủ nhân. Những kẻ kia dựa vào chìa khóa tiên phủ để đi vào."

Một vài khôi lỗi lợi hại sẽ có trí tuệ.

Thậm chí, khi Kỷ Ninh vượt qua cửa thứ ba ở hành lang Thủy Phủ đã gặp quái vật khôi lỗi lông đen, nó là một con khôi lỗi được rót cả linh hồn vào nên có trí tuệ cực kỳ cao.

"Không phải chủ nhân, cũng không phải truyền nhân của chủ nhân...Kẻ xông vào, giết không tha." Một con khôi lỗi Cùng Kỳ trong đó mở miệng.

"Giết không tha."

"Giết không tha."

Mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ đồng thanh hô.

Có hai cách để thật sự nắm Tiên phủ trong tay. Loại thứ nhất là mang theo chìa khóa Tiên phủ, hơn nữa được 'Vu Giang tiên nhân' truyền thụ cho pháp quyết để có thể làm cho trận pháp, cấm chế, khôi lỗi đều ngoan ngoãn vâng lệnh. Loại thứ hai là mang theo chìa khóa Tiên phủ, tìm năm chỗ đầu mối của năm phân điện để luyện hóa. Sau khi luyện hóa được năm phân điện này là cả Tiên phủ cũng bị luyện hóa theo. Từ đó sẽ thật sự nắm Tiên phủ trong tay.

Thử thách lần này của Thiếu Viêm Nông chính là phải luyện hóa Tiên phủ về tay!

Đương nhiên, hiện tại Thiếu Viêm Nông vẫn chưa được tính là chủ nhân của Tiên phủ...Cho nên Tiên phủ bắt đầu phản kích!

...

Ở phía ngoài điện sảnh.

Thiếu Viêm Nông đang nhìn xuyên qua lô thủng, xem xét trận chiến ở bên ngoài . Thần Ma Tương Liễu tức giận tru lên, máu tươi bay lả tả, vừa đánh vừa chạy.

"Mau, mau, nhanh lên." Thiếu Viêm Nông cực kỳ lo lắng.

Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Dư Vi cũng đứng ở phía sau xem trận chiến.

"Dựa theo thực lực hiện tại của Thần Ma Tương Liễu thì e là khó trốn được. Đạo binh dạ xoa kia thật quá lợi hại." Dư Vi truyền âm nói.

"Ừ, hiện tại hắn đang bị vây công, mà đạo binh tới sau còn là đạo binh dạ xoa mạnh hơn hẳn đạo binh trước. Cả hai phía đều mạnh hơn hắn..." Thương Giang chân nhân nhíu mày nhìn.

Cửu Liên truyền âm nói. "Thần Ma Tương Liễu Phương này là kẻ đi bảo vệ Thiếu Viêm Nông nên chắc chắn còn một vài bảo vật. Mà hiện tại hắn lại vẫn chỉ dùng hai cây thoi kia để chiến đấu chứ chưa hề sử dụng thứ gì khác. Qua đó có thể thấy rằng có lẽ hắn cũng chưa thật sự nguy hiểm lắm."

Cả đám người nhìn qua lỗ thủng ở hư không để xem trận chiến.

Còn đám Vạn Tượng chân nhân tử sĩ thì chia nhau ra đứng bốn góc canh gác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY thegioitruyen.com

"Làm sao vậy?" Bỗng nhiên sắc mặt Kỷ Ninh biến đổi lớn.

Không gian xung quanh bắt đầu biến đổi.

Khi trước vẫn là điện sảnh nhưng bỗng nhiên cả đám Kỷ Ninh bị rơi vào một không gian mờ mịt, khó có thể nhận ra Đông Tây Nam Bắc. Thậm chí cả trên dưới cũng không nhận ra nổi.

"Không ổn." Sắc mặt Thiếu Viêm Nông cũng thay đổi. Lỗ thủng hư không trước mặt cũng đã biến mất.

"Là trận pháp cấm chế!" Thương Giang chân nhân lập tức vội vàng truyền âm. "Tòa phân điện này có trận pháp cấm chế của Vu Giang tiên nhân để lại. Vừa rồi trận pháp cấm chế này đã được kích hoạt, nhất định phạm vi bao phủ của trận pháp này là tòa điện sảnh vừa rồi của chúng ta. Mặc dù chúng ta vẫn đang ở trong điện sảnh nhưng bản thân đã bị vây trong trận pháp!"

"Không gian xung quanh bị phong tỏa vặn vẹo. Dù ta có dùng chìa khóa Tiên phủ thì vẫn không cách nào mở đường ra bên ngoài được." Thiếu Viêm Nông truyền âm lo lắng nói. "Hỏa Hồng tiên tử, Thương Giang chân nhân, Kỷ Ninh...Không thể mở lối ra bên ngoài được thì Phương thúc không thể nào vào được. Hiện tại chỉ có thể nhờ vào các vị."

Đám Kỷ Ninh trầm xuống.

Đúng vậy. Nếu không thể mở lối vào cho bên ngoài thì Thần Ma Tương Liễu Phương cũng không thể nào vào được. Bên ta sẽ mất đi trợ giúp lớn nhất.

"Sao?" Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, thần thức của Kỷ Ninh lập tức tỏa ra. Tuy nhiên vẫn chỉ thấy một vùng mờ mịt. Trận pháp cấm chế mạnh mẽ ở xung quanh đã hoàn toàn che lấp cả khả năng điều tra của thần thức. Tới cả sư đệ Mộc Tử Sóc ở bên cạnh mình mà Kỷ Ninh cũng hoàn toàn không cảm nhận được gì.

"Có một thứ phải nói cho các vị. Trong trận pháp này, không thể dùng thần thức để tra xét cái gì được." Kỷ Ninh truyền âm nói.

"Cái gì." Thương Giang chân nhân hơi kinh ngạc, cũng thử lại xem nhưng rồi sắc mặt lập tức biến đổi. "Đúng là không thể dùng thần thức điều tra. Nếu tới cả thần thức cũng không điều tra được thì đây cũng không phải trận pháp bình thường đâu..."

Đám người Kỷ Ninh tự nhiện đứng nguyên một chỗ để co cụm với nhau.

Còn mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ thì kết thành trận pháp.

"Trong các vị có ai am hiểu trận pháp thì mau mau phá trận." Thiếu Viêm Nông truyền âm nói.

"Bạch thúc?" Kỷ Ninh truyền âm cho Bạch Thủy Trạch ở bên. Mấy năm nay, gần như toàn bộ đầu óc của Bạch thúc đều đặt trên trận pháp. Thành tựu cũng cao hơn mình nhiều.

"Trận pháp thật đáng sợ." Bạch Thủy Trạch lắc đầu khẽ, tiếp tục nghiên cứu.

Đúng lúc này...

Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Bỗng nhiên có chi chít tên băng xuất hiện. Mỗi cây tên đều có uy lực làm người khác phải thầm hãi bay thẳng tới đám người Kỷ Ninh đang bị vây trong trận pháp.

Khoảng cách quá gần mà tốc độ lại quá nhanh.

"Uỳnh." Xung quanh Kỷ Ninh nở rộ Thủy Hỏa Liên Hoa. Nhưng chỉ ba mũi tên tấn công là đã làm tan nát hết cả.

"Cẩn thận." Sắc mặt Kỷ Ninh biến đổi lớn. Những mũi tên này có uy lực quá lớn. Chỉ riêng ba mũi thôi đã làm hắn phải sợ hãi rồi...Trong đầu Kỷ Ninh bắt đầu hiện lên một dự cảm. Nếu cứ bị nhốt trong trận pháp cấm chế này thì e là sẽ có Vạn Tượng chân nhân trong bọn hắn phải ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.