Kỷ Ninh cũng hiểu rõ vấn đề khúc mắc này, liền nói: "Sư đệ, ta thấy trước hết phải nghĩ biện pháp cứu thần hồn Du Hạ ra trước rồi tìm cách đưa ngươi rời khỏi đây."
Tuy rằng trong lòng tràn ngập sát ý nhưng Kỷ Ninh biết rõ việc cứu sư đệ cùng thần hồn Du Hạ mới là quan trọng nhất
"Vô dụng thôi" Mộc Tử Sóc lắc đầu, "Đệ không cách nào rời khỏi cấm địa"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ Ninh liền hỏi.
"Do thế lực thần bí này lo lắng trong chúng ta có người giấu Đại Na Di đạo phù trong không gian tử phủ, bọn hắn không thể giết chúng ta, cũng không có cách nào tra ra được". Mộc Tử Sóc nói.
"Vì thế để phòng ngừa chúng ta chạy trốn, khi bắt chúng ta về đây bọn chúng đã ép buộc chúng ta phải lập nhiều lời thề Thiên Đạo, trừ phi bọn hắn chủ động thả cho chúng ta tự do nếu không khi chúng ta tự ý chạy trốn, chỉ cần ra khỏi phạm vi của Đông Lâm sơn mạch, chúng ta sẽ lập tức bị hồn phi phách tán".
"Cái gì?" Kỷ Ninh khiếp sợ.
Phiền toái lớn rồi.
"Chúng ta chỉ có hai con đường, một là tử lộ mà lại còn để cho thần hồn đạo lữ của mình chịu sự tra tấn trong năm tháng vô hạn, vĩnh viễn không được siêu sinh! Một con đường khác chính là lập lời thề Thiên Đạo ngoan ngoãn cống hiến sức lực cho bọn chúng. Những người như chúng ta đây còn không thể chọn cách tự sát, ai cũng chỉ còn khát vọng mong chờ cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-hoang-ky/2382158/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.