Chương trước
Chương sau
Tất nhiên Úy Trì Tích Nguyệt muốn báo thù, thậm chí vì báo thù nàng có thể không tiếc tất cả, kể cả chính mạng sống của mình! Bởi vì đây là khát vọng của phụ thân Úy Trì Sơn, nàng muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, vì Úy Trì tộc mà đòi lại món nợ máu này.

Thế nhưng nàng cũng biết rõ Thiếu Viêm tộc rất cường đại, dù sao Kỷ Ninh tu luyện cũng chưa đủ một trăm năm, sao có thể là đối thủ của Thiếu Viêm tộc.

"Đệ đệ, ngươi đừng điên!" Úy Trì Tích Nguyệt lo lắng nói.

"Biểu tỷ yên tâm, ta đã có kế hoạch." Kỷ Ninh tự tin đáp, "Tuy ta không nắm chắc có thể giết mấy gã Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc, nhưng ta sẽ làm cho bọn hắn vĩnh viễn không thể quên."

Úy Trì Tích Nguyệt vẫn lo lắng hỏi: "Ngươi thực sự chắc chắn chứ?"

"Tất nhiên" Kỷ Ninh gật đầu.

Hiện nay bản thân đã có thực lực Thiên Tiên đỉnh tiêm, đã không còn để Kim Chung lão tổ, Khô Mộc lão tổ trong mắt, may ra Si Tâm lão tổ còn có chút uy hiếp, nhưng dù vậy bây giờ bản thân có đứng yên mặc cho Si Tâm lão tổ công kích thì với Bát Cửu Huyền Công tầng thứ năm cũng chả hề hấn gì. Huống chi lần này mình không phải bị đánh lén mà là chủ động đi khiêu chiến, tất nhiên sẽ phải chuẩn bị thật đầy đủ.

"Đệ đệ… không nóng vội, thật sự không được nóng vội đâu." Úy Trì Tích Nguyệt liền nói, "Có thể chờ thêm một thời gian, đợi thực lực ngươi cường đại hơn. Ta cũng chờ nhiều năm như vậy rồi cũng đâu có nóng vội. Đệ đệ, ngoài ngươi và ông ngoại ta không còn ai là người thân, thật sự không thể lại để mất ngươi."

"Biểu tỷ, ta là loại người lỗ mãng lắm sao?" Kỷ Ninh hỏi.

Úy Trì Tích Nguyệt khẽ giật mình.

Nghĩ lại thì…

Tuy rằng đôi khi Kỷ Ninh rất điên cuồng, nhưng lần nào cũng như lần nào, lúc trước Kỷ Ninh tham gia đại hội Tiên Duyên, trước khi tham gia rất nhiều người thấy Kỷ Ninh tu luyện mới chỉ được ba mươi năm đều khuyên Kỷ Ninh đừng đi mạo hiểm, nhưng cuối cùng thì sao? Kỷ Ninh lại đứng nhất đại hội Tiên Duyên.

Lần trước bị bốn gã Thiên Tiên đánh lén, Kỷ Ninh hoàn toàn không có chuẩn bị gì mới chật vật như vậy! Thế nhưng vẫn không để cho Thiếu Viêm thị thực hiện được mục đích.

Hiện tại Kỷ Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, thậm chí thực lực đã mạnh hơn… tất nhiên nắm chắc được phần lớn.

Nhưng mà trong thế gian này không có gì là tuyệt đối.

Kỷ Ninh cũng không dám nói chắc được trăm phần trăm, một bộ tộc cổ xưa như Thiếu Viêm tộc, nếu đột nhiên mọc ra một gã Thiên Thần Chân Tiên, mình cũng chỉ có thể há hốc mồm, tuy nhiên dựa theo những gì được biết… có lẽ Thiếu Viêm tộc không có Thiên Thần Chân Tiên.

"Ngươi thực sự đã quyết định?" Úy Trì Tích Nguyệt nhìn Kỷ Ninh.

"Ừ." Kỷ Ninh gật đầu, "Trước khi hành động, ta đến nói một tiếng với biểu tỷ."

"Đệ đệ, đúng là ta nhìn không thấu được ngươi, từ khi ngươi trở về thế giới Đại Hạ đến nay… ta nhìn không thấu người rồi. Nhưng mà ông ngoại đã từng nói qua, thực lực của ngươi bây giờ rất mạnh." Úy Trì Tích Nguyệt cắn răng nhìn Kỷ Ninh, trong mắt lóe lên tia điên cuồng, "Ngươi muốn đi đối phó Thiếu Viêm tộc, ta cũng muốn đi theo."

"Tỷ đi theo?" Kỷ Ninh giật mình.

Biểu tỷ mới chỉ là Nguyên Thần đạo nhân mà thôi!

"Đệ đệ giết những tu tiên cường đại, còn lại tu tiên giả yếu, và cả phàm nhân… toàn bộ giao cho ta ra tay. Năm đó tất cả nam nữ lão ấu trong Úy Trì tộc, bất kể là tu tiên giả hay phàm nhân, toàn bộ đều bị giết sạch, không mấy người chạy thoát." Úy Trì Tích Nguyệt cắn răng thống hận, "Năm đó bọn hắn đối với Úy Trì tộc thế nào, ta sẽ trả lại toàn bộ cho bọn hắn!"

"Giết phàm nhân?" Kỷ Ninh vội lắc đầu, "Không được, tỷ là tu tiên giả, giết phàm nhân tội nghiệt ngập trời, hơn nữa tộc nhân Thiếu Viêm tộc rất nhiều, giết nhiều phàm nhân như vậy… chỉ sợ sẽ bị nghiệp hỏa hàng lâm, với thực lực hiện giờ của tỷ sẽ bị nghiệp hỏa thiêu chết ngay đấy."

Tội nghiệt thấp nhất là tội nghiệt trọc khí, cao hơn một tầng là tội nghiệt huyết quang, như mười một trong số mười hai Yêu Vương Đông Lưu cùng với mấy tên lão tổ tà ác đều thuộc về cấp độ tội nghiệt huyết quang. Còn lại một cấp độ rât cao… đó chính là nghiệp hỏa hàng lâm! Dù là Tán Tiên Địa Tiên, trong nghiệp hỏa cũng sẽ bị thiêu cháy.

Chỉ có Đại Ma Đầu thực sự đáng sợ, mới có thể sống sót trong nghiệp hỏa.

Với thực lực của biểu tỷ nhất định sẽ không ngăn được nghiệp hỏa.

"Ta có rất nhiều thủ hạ, ta sẽ dẫn thủ hạ đi theo." Tích Nguyệt cắn răng nói, "Ngươi giết bọn cao thủ, còn những phàm nhân kia để bọn hắn giết, đây cũng là cách làm của Thiếu Viêm tộc!"

"Nhưng dù vậy, tỷ với tư cách là người ra lệnh, cũng sẽ bị tội nghiệt quấn thân. Trong Thiếu Viêm tộc, tu tiên giả cũng phải trăm vạn tên, còn về phần phàm nhân, phải dùng đơn vị trăm triệu mà tính… cụ thể bao nhiêu khó mà biết được. Vô số tội nghiệt thêm vào, tối thiểu nhất tỷ cũng sẽ bị tội nghiệt huyết quang quấn thân." Kỷ Ninh đáp.

Hai con ngươi Tích Nguyệt ánh lên sắc đỏ: "Ta không sợ, ta chờ đợi ngày này quá lâu rồi."

"Ta không thể đáp ứng tỷ."

Kỷ Ninh đứng dậy, "Tỷ chờ tin tức đi."

Vèo!

Kỷ Ninh phóng thẳng lên trời, rất nhanh đã biến mất khỏi vương đô Đại Hạ.

Úy Trì Tích Nguyệt sững sờ, rồi chợt phát ra tiếng hét thê lương, nàng cũng muốn được đi giết Thiếu Viêm tộc.

******

Yên Sơn.

Kỷ Ninh và Bạch thúc về tới Yên Sơn, gọi Tiểu Thanh tới rồi cùng đi đến phòng Mộc Tử Sóc.

"Sư huynh." Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh, thân hình run lên, trong mắt hiện lên tơ máu, "Muốn đi tới Thiếu Viêm tộc rồi hả?"

"Tất nhiên, đến hôm nay chủ nhân đã phải chờ rất lâu rồi." Tiểu Thanh hưng phấn nói, "Chủ nhân, ta cũng muốn đi."

Kỷ Ninh nhíu mày: "Trước đây không phải ta đã nói rồi sao, ngươi phải ở lại trấn thủ Yên Sơn."

"Chủ nhân xem này."

Tiểu Thanh đảo người một cái.

Lập tức bên cạnh xuất hiện một Tiểu Thanh áo trắng nữa, cả hai đều tản ra khí tức của Phản Hư Địa Tiên.

"Ta biết ngươi có tu luyện nguyên thần thứ hai, A! nguyên thần thứ hai của ngươi cũng đạt tới Phản Hư Địa Tiên rồi hả?" Kỷ Ninh kinh ngạc nói, hắn có khá nhiều bảo vật, đương nhiên là có cho Tiểu Thanh và Bạch thúc không ít, nhưng Bạch thúc lại không tu luyện nguyên thần thứ hai, dù sao tu luyện nguyên thần thứ hai là phải chia thần hồn làm hai, sẽ làm cho thực lực cả hai thần hồn đều giảm mạnh.

Bạch thúc biết Kỷ Ninh muốn đối phó Thiếu Viêm tộc, cho nên không muốn hạ thấp thực lực xuống. Mà Tiểu Thanh lại am hiểu trốn chạy, đã sớm tu luyện nguyên thần thứ hai, đến bây giờ nguyên thần thứ hai cũng đã là Phản Hư Địa Tiên.

"Ta để cho nguyên thần thứ hai ở lại Yên Sơn, cũng đủ để điều khiển đại trận rồi." Tiểu Thanh nói, "Chủ nhân, ta là linh thú của ngươi, ngươi ra ngoài chính chiến, làm sao ta có thể không đi theo? Hơn nữa, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta thi triển không gian Đại Na Di còn nhanh hơn các ngươi, các ngươi còn phải nhờ vào đạo phù nhưng ta lại có thể trực tiếp thi triển."

Kỷ Ninh nghe xong nói: "Được rồi! Nhưng ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta."

"Điều đó đương nhiên, ngươi là chủ nhân mà." Tiểu Thanh cười hắc hắc.

"Tốt." Kỷ Ninh gật đầu, rồi nhìn về phía Mộc Tử Sóc, "Sư đệ, chúng ta nghỉ ngơi chuẩn bị cho tốt, sáng sớm ngày mai tiến về quận Đông Phụ, một trong ba quận mà Thiếu Viêm tộc khống chế."

Thiếu Viêm tộc so với Bắc Sơn tộc còn mạnh hơn, riêng đất phong đã là ba quận lớn.

Cho nên hang ổ của Thiếu Viêm tộc cũng chia làm ba khu vực. Tin tức tình báo cho biết cả ba khu vực này, chỗ nào cũng chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, tộc nhân phải tính bằng trăm triệu! Tu tiên giả cũng đều trên trăm vạn người, tuyệt đối không thua gì một ít đại tông môn đỉnh cấp. Chỉ cần một khu vực so với An Thiền Bắc Sơn tộc cũng đã cường đại hơn rồi.

Ba khu vực, Kỷ Ninh chỉ có thể chọn một nơi.

"Tốt." Trong mắt Mộc Tử Sóc lóe hung quang, "Ngày mai thì ngày mai."

Ánh mắt hắn lại có vẻ lo lắng nhìn Kỷ Ninh.

"Sư huynh, nếu như không nắm chắc thì không nên đi, không nên bởi vì ta muốn báo thù mà huynh điên cuồng như vậy." Mộc Tử Sóc lo lắng Kỷ Ninh do nóng vội mà làm như vậy.

"Ta và Thiếu Viêm tộc như nước với lửa, dù ta chịu nhẫn nhịn thì Thiếu Viêm tộc cũng không cho ta thời gian yên ổn." Kỷ Ninh nói, "Trong mắt Thiếu Viêm tộc, ta chính là một mối họa, bọn chúng sẽ không để kệ ta như vậy đâu." Kỷ Ninh càng sống lâu… Thiếu Viêm tộc càng lo lắng, dù sao tốc độ phát triển của Kỷ Ninh cũng quá nhanh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Ừ." Mộc Tử Sóc khẽ gật đầu.

"Nghỉ ngơi đi." Kỷ Ninh cười cười, vỗ nhẹ lên đầu vai Mộc Tử Sóc, "Đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, an dưỡng tinh thần. Ngày mai chung ta phải khai chiến chính thức với Thiếu Viêm tộc rồi. Đến lúc đối mặt không biết một bộ tộc cổ xưa thế này tích súc được thủ đoạn gì, về phần tu tiên giả cũng đã nhiều hơn trăm vạn rồi."

Mộc Tử Sóc vừa nghĩ tới hơn trăm vạn tu tiên giả thì không khỏi run sợ, tuy nói trong số hơn trăm vạn này tới chín thành đều là Tử Phủ tu sĩ, nhưng số lượng nhiều thế cũng không chịu nổi, mà đó lại là hang ổ của một bộ tộc, trận pháp trùng trùng điệp điệp, Thiên Tiên xông vào chỉ sợ cũng phải chết, cũng chỉ có Kỷ Ninh ỷ vào Bát Cửu Huyền Công tầng thứ năm mới dám đánh giết vào.

"Sư huynh, huynh phải thật cẩn thận." Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh, lòng tràn đầy lo lắng, tuy rằng hắn cũng đi theo chiến đấu, nhưng hắn đã sớm đặt chuyện sống chết sang một bên. Với lại thực lực của hắn so với bốn gã Thiên Tiên kia chênh lệch khá nhiều, cho nên va chạm ở cấp độ đỉnh tiêm chủ yếu phải dựa vào Kỷ Ninh.

"Ha ha ha…" Kỷ Ninh cười, "Đừng xem nhẹ sư huynh của đệ."



Đêm lạnh như nước.

Một mình Kỷ Ninh ngồi lặng lẽ trên nóc nhà, ngắm nhìn vầng trăng sáng.

"Ngày mai sẽ phải đánh một trận với Thiếu Viêm tộc rồi."

"Phụ thân, mẫu thân… hai người hãy chờ xem, cho dù Thiếu Viêm tộc có là một trong mười bộ tộc cường đại nhất vương triều Đại Hạ đi nữa, ta cũng có thể nhấc bọn chúng lên lật xuống." Kỷ Ninh tự nói, rồi cầm hồ lồ hớp một hớp lớn, rượu chảy vung vãi trên lồng ngực. Đáng tiếc… phụ thân và mẫu thân đều không được nhìn thấy.

Khi trước phụ thân và mẫu thân đều không muốn mình đi đối phó Tuyết Long Sơn! Hôm nay trong mắt mình, Tuyết Long Sơn đã bị tiêu diệt kia cũng chỉ là một môn phái nhỏ bé ở địa phương, dễ dàng tiêu diệt.

Thiếu Viêm tộc, mới được xem như một khúc xương khó gặm.

Có điều cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tứ đại Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc cùng ra tay, cũng không thể đối phó được mình lúc trước, chứ đừng nói là bây giờ.



Sáng sớm ngày hôm sau.

Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Bạch Thủy Trạch, Tiểu Thanh cùng lúc phóng lên, bay trên bầu trời Yên Sơn.

Hai tên thiếu niên, một con chó lớn trắng như tuyết và một con rắn lục… Cái tổ hợp này nhìn thế nào cũng rất quái dị, Thế nhưng hôm nay bọn họ chính là muốn đi đối phó với Thiếu Viêm tộc cổ xưa! Muốn xâm nhập vào chính giữa hang ổ Thiếu Viêm tộc.

"Đi." Kỷ Ninh phóng thích nguyên lực ra, cuốn mọi người lại, sau đó xuyên thẳng qua hư không.



Đông Phụ là một quận cực kỳ xa xôi, trong quận có rất nhiều núi cao sông lớn, nếu chỉ luận về địa vực thì lớn hơn quận An Thiền rất nhiều.

Dãy núi Trần Ngọc là một nơi quan trọng nhất trong quận Đông Phụ. Bởi vì dãy núi dài trăm vạn dặm không ngớt này chính là một trong ba hang ổ lớn của Thiếu Viêm tộc, đã có không biết bao nhiêu tộc nhân của Thiếu Viêm tộc sinh sôi nảy nở ở nơi đây. Tu tiên giả Thiếu Viêm tộc trong đấy cũng hơn trăm vạn người, trận pháp cấm chế trải qua trăm triệu năm thời gian, càng không biết có bao nhiêu nữa.

"Hô."

Giữa không trung, bốn bóng dáng xuất hiện, đúng là hai tên thiếu niên, một con chó lớn màu trắng và một con rắn lục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.