- Ha ha ha...
Bỗng nhiên tiếng cười khô khốc từ trong miệng Kỷ Ninh truyền ra.
Phảng phất như hài tử vừa học nói.
- Ha ha ha... Ha ha ha...
Kỷ Ninh nở nụ cười, hắn rốt cục bật cười, nước mắt cũng chảy ra.
Hắc Y Thần Vương nhìn xem, lúc này mới thoả mãn nở nụ cười, này mới đúng a, đây mới là phản ứng bình thường nha, vừa rồi vậy mà thời gian dài như vậy không có phản ứng.
- Ha ha ha, ta sớm biết ngươi không đáng tin tưởng.
Con mắt của Kỷ Ninh đều hiện hồng, hiển nhiên đã sung huyết, Kỷ Ninh cuồng tiếu.
- Ta sớm biết, ngươi đùa bỡn nhân tâm, mê hoặc Tam Giới, lời hứa của ngươi ở đâu đáng tin. Thế nhưng ta tin, ta vẫn tiến nhập Nguyệt Hạ Đàm, vẫn liều hết thảy mau chóng đi ra.
- Ta vẫn trông mong cầm ba kiện bảo vật tới tìm ngươi, ta biết rất rõ ràng, lời hứa của ngươi cơ hồ là chó má. Thế nhưng ta vẫn đến, bởi vì ta ôm hi vọng, ôm một tia hi vọng... Hi vọng... Hi vọng sư tỷ nàng có thể trở về.
- Hi vọng nàng có thể trở về a.
- Ta cùng Minh Nguyệt, nhớ nàng. Muốn một nhà đoàn tụ, gần kề một nhà đoàn tụ mà thôi.
- Mà ngươi rốt cục để cho một tia hi vọng này của ta tan vỡ rồi, tan vỡ rồi.
Kỷ Ninh cười phát run, cười điên cuồng.
- Ha ha ha, ta thật sự một bên tình nguyện, một bên tình nguyện. Một mực đều tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-hoang-ky/2381602/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.