Chương trước
Chương sau
Một lát sau.

- Hả?

Trong sa mạc đang khoanh chân ngồi một nam tử gầy nhỏ trán có Độc Giác, con ngươi hắn hiện ra màu vàng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, cười lạnh nói.

- Khán Thủ Giả, tại sao lại đến, lần trước ngươi dùng một đống Tiên Thiên Linh Bảo uy hiếp ta, lần này ngươi còn có thủ đoạn gì, cứ việc dùng ra a, đều muốn ta thần phục một Chân Tiên nhỏ yếu như ngươi, quả thực là nằm mơ. Ồ... Lần này vì sao khí tức của ngươi lại thu liễm toàn bộ, ngay cả ta cũng dò xét không ra, có phải bị những Chân Thần Chân Tiên khác mắng nhiều, cho nên dứt khoát thu liễm khí tức nhỏ yếu của ngươi hay không?

Kỷ Ninh áo trắng nhìn xem nam tử gầy nhỏ này.

Lúc trước vì tận lực sưu hồn, đạt được Tiên Thiên Linh Bảo, Kỷ Ninh mang theo chút ít chiến lợi phẩm, uy hiếp toàn bộ đám Chân Thần Chân Tiên của Thế Giới lao lung mấy lần, những Chân Thần Chân Tiên kia cũng minh bạch... Cùng Kỷ Ninh đấu nữa, bọn hắn cũng chỉ có một chữ chết, hơn nữa nhìn một đống lớn Tiên Thiên Linh Bảo kia, hoàn toàn chính xác có một chút Chân Thần Chân Tiên cúi đầu.

Bất chiến, liền thần phục Chân Thần Chân Tiên, toàn bộ Thế Giới lao lung cũng chỉ có hơn hai mươi vị, mặt khác đều là sẽ không dễ dàng cúi đầu, không chân chính cảm giác được tử vong tới gần, là chắc chắn sẽ không cúi đầu trước Kỷ Ninh.

- Nhỏ yếu?

Khí tức của Kỷ Ninh bỗng nhiên phóng lên trời, cái khí tức cường đại kia để cho nam tử gầy nhỏ vốn là cười lạnh kia biến sắc.

- Ngươi, ngươi...

Nam tử gầy nhỏ giật mình nhìn Kỷ Ninh.

Hôm nay khí tức của Kỷ Ninh, đã không thua kém hắn chút nào.

- Cùng ta chiến một trận a.

Hai tay Kỷ Ninh cầm hai thanh Bắc Minh kiếm, vèo… hóa thành lưu quang lao thẳng tới nam tử gầy nhỏ.

- Cũng dám cùng ta cận chiến?

Nam tử gầy nhỏ liếm láp bờ môi.

- Mặc dù thực lực tiến bộ lớn, nhưng đó là khí tức pháp lực, thần thể của ngươi còn không có mạnh mẽ bằng ta, lại dám cùng ta cận chiến... Cũng tốt, trước khi chết có thể giết Khán Thủ Giả, cũng đáng.

Trong nội tâm nam tử gầy nhỏ tràn ngập chiến ý, trong tay thì xuất hiện hai cây búa cực lớn, đồng thời thân thể của hắn cũng nhanh chóng bành trướng, vốn nhỏ gầy có thể nói xương bọc da, nhưng giờ phút này cơ bắp nhanh chóng hiện ra, thân hình vốn còng xuống thoáng cái trở nên cao lớn lên, con ngươi màu vàng càng hung hãn bá đạo.

Trong tay cầm hai thanh Cự Phủ, cuồng tiếu:

- Nếu như tìm chết, ta tiễn ngươi một đoạn đường.

Vèo, vèo.

Hai người lập tức giao phong.

- Keng.

Chân Thần tù phạm này lảo đảo lui về sau hai bước, nắm búa kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh bị chấn bay ngược ra, khó có thể tin nói.

- Vượt qua Thiên Đạo cực hạn? Ngươi, kiếm thuật của ngươi... Ngươi học ở đâu?

Pháp môn vượt qua Thiên Đạo cực hạn, mỗi một môn đều vô cùng trân quý, coi như là hắn cũng không có học được qua.

Vừa rồi hắn cũng là kém một ít đã bị Kỷ Ninh chém thành hai khúc, may mắn hắn phản ứng nhanh, tăng thêm búa khá lớn, búa quét ngang chính là tấm thuẫn, mới chặn được một kiếm quỷ dị khó lường kia.

- Đây cũng không phải là ngươi có thể biết.

Kỷ Ninh híp mắt nhìn đối thủ, thật lợi hại, mặc dù phủ pháp của đối phương bình thường, thế nhưng dù sao cũng là Chân Thần, mà mình chẳng qua là nửa bước Chân Thần! Bất kể là lực lượng, tốc độ, các phương diện đều kém hơn một cấp, chỉ có bằng vào kiếm thuật đệ nhất Tam Giới mới có thể uy hiếp được đối phương.

Bất quá như vậy mới có ý tứ!

Áp lực đủ lớn, sinh tử chém giết mới càng có thể tôi luyện kiếm thuật của mình. Cùng những tù phạm này của Cửu Phương Hỗn Độn Quốc chém giết, tuy cũng có nguy hiểm, nhưng Cửu Giác Điện Xà độn thuật bên người, cho dù gặp được nguy hiểm trốn chạy để khỏi chết, nắm chắc cũng lớn hơn rất nhiều.

Nếu là ở ngoại giới cùng Vô Gian Môn chém giết, thì còn nguy hiểm hơn hiện tại.

- Cẩn thận một chút, đừng để ta giết quá nhanh a.

Kỷ Ninh nói.

- Hừ, liền ngươi? Mặc dù ngươi biết kiếm thuật vượt qua Thiên Đạo cực hạn, cũng không phải đối thủ của ta.

Chân Thần tù phạm hiển nhiên cực kỳ cao ngạo, đối phương rõ ràng còn không phải Chân Thần, hắn sao có thể thua?

Vèo, vèo.

Hai người lần lượt giao thoa mà qua, cận thân chém giết.

Cận thân chém giết như vậy, so với cự ly xa thao túng pháp bảo thì nguy hiểm hơn nhiều, lần thứ nhất ăn phải lỗ vốn, Chân Thần tù phạm kia càng thêm cẩn thận kiếm pháp của Kỷ Ninh.

Kiếm của Kỷ Ninh, không lưu tình một chút nào.

Chân Thần tù phạm cũng muốn thừa cơ diệt Khán Thủ Giả Kỷ Ninh, có lẽ từ trong bảo vật mà Kỷ Ninh lưu lại lấy được pháp môn vượt qua Thiên Đạo cực hạn kia.

Chém giết bực này... mới là Kỷ Ninh cần.

Keng, xùy, HƯU...U...U.

Kiếm quang cùng búa lần lượt giao thoa va chạm.

Thời gian chém giết dần dần biến dài, nửa canh giờ, một canh giờ, để cho Chân Thần tù phạm kia kinh ngạc chính là... Hắn có thể cảm giác được kiếm pháp của Khán Thủ Giả trước mắt này vậy mà mơ hồ tăng lên. Hắn lại không biết, sau khi Kỷ Ninh từ trong Nguyệt Hạ Đàm đi ra, chính thức sinh tử chém giết quá ít, vẻn vẹn chỉ cùng đám người Ma Thủ Đạo Tổ giao thủ.

Về phần cầm Vạn Vật Sứ Giả, kia căn bản là chà đạp.

Cùng Chân Thần tù phạm này đánh, mới là Kỷ Ninh chính thức thỏa thích chém giết, hắn ở Nguyệt Hạ Đàm tìm hiểu sáu trăm năm, cùng với đám người Ma Thủ Đạo Tổ giao thủ cảm ngộ, giờ phút này không ngừng hấp thu, thậm chí mơ hồ hiểu một ít huyền diệu của kiếm pháp Bắc Hưu Thế Giới Thần, ở giao thủ lúc, cũng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

- HƯU...U...U.

Kiếm quang lóe lên.

Thân hình của tù phạm Chân Thần một phân thành hai.

Kỷ Ninh thu kiếm yên lặng đứng ở một bên, nhìn thần thể của Chân Thần tù phạm dung hợp khôi phục, Chân Thần tù phạm nhìn Kỷ Ninh, thần sắc phức tạp, hắn từ trong kiếm thuật không tăng lên của đối phương có thể cảm giác được, thiên phú của đối phương cao hơn hắn nhiều, trên thực tế phàm là có thể luyện thành pháp môn vượt qua Thiên Đạo cực hạn, không có chỗ nào mà không phải là yêu nghiệt tuyệt thế.

Chân Thần tù phạm trầm giọng nói:

- Ta thua.

Trong lòng Kỷ Ninh vui mừng.

Có chút kiếm pháp ảo diệu, chỉ tìm hiểu là ngộ không thấu, chính thức sinh tử chém giết, mới có thể minh bạch những huyền diệu kia dùng như thế nào.

- Đáng tiếc phủ pháp của Chân Thần này không đủ mạnh, nếu mạnh hơn chút ít thì tốt rồi.

Kỷ Ninh thầm nghĩ.

- Sinh tử chém giết một lần, quả thực có ích hơn vùi đầu tìm hiểu một năm. Ân, đi tìm Chân Thần kế tiếp.

Đương nhiên trước khi đi chém giết Chân Thần kế tiếp, phải mang đi bảo vật của tù phạm này, Tử Quang Quỳnh Thần Kiếm của mình là nhu cầu cấp bách Ngũ Hành chi tinh a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.