Chương trước
Chương sau
Như khi Tam Giới từng trải qua hạo kiếp, Vạn Vật Chi Chủ cái chết vậy. Tất cả Vạn Vật Sứ Giả đều tự hủy. Chỉ có điều, đó là bởi vì bản thân Vạn Vật Chi Chủ đã am hiểu luyện chế khôi lỗi, Vạn Vật Sứ Giả là thứ tự tay hắn luyện chế, cho nên cũng đã để lại một ít cấm chế tự hủy.

Như khôi lỗi mà bản thân Kỷ Ninh mua sắm thì sẽ không có phương pháp tự hủy.

Mười tám cỗ khôi lỗi này cũng là do phụ thân của A La Dịch ban cho, cũng không có cách nào tự hủy được. Dù sao mỗi một cỗ khôi lỗi đều tiêu hao một lượng lớn trân tài, lại tiêu hao rất nhiều tâm huyết cho nên mới có thể luyện chế thành công được. Nếu như hủy đi mà nói... tương đương với việc trở thành một đống phế phẩm. Dù có cầm đi để luyện hóa thì tối đa cũng chỉ làm ra được một ít Ngũ Hành tinh hoa mà thôi. Cho nên đối với khôi lỗi bán ra bên ngoài, rất ít cõ mang theo cấm chế tự hủy, cũng chỉ có một ít khôi lỗi tự tay luyện chế, lại không bán ra bên ngoài thì mới có thể mang theo một ít cấm chế tự hủy a.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Phù Khai nóng lòng không thôi:

- A La Dịch lại bị bắt giữ rồi.

- Trốn sao?

Phù Khai rất muốn trốn. Thế nhưng không chiếm được Vĩnh Hằng thần huyết thì cũng vẫn phải chết. Đây là lời thề bổn mạng mà lúc hai người Phù Khai tiếp nhận khảo nghiệm của Vĩnh Hằng quốc độ đã sớm lập ra rồi.

Trốn, cũng phải chết.

Vậy thì chiến a!!!

- Mười tám cỗ Phong Sát khôi lỗi còn không có buông tha, rất tốt.

Hai mắt của Phù Khai đỏ lên, chỉ vào Kỷ Ninh rồi giận dữ hét lớn:

- Giết hắn đi, giết hắn cho ta.

Rống…

Ngao...

Trên bầu trời, tổng cộng có năm mươi tám đầu trùng thú, mười tám cỗ Phong Sát khôi lỗi đều điên cuồng bắn thẳng về phía Kỷ Ninh. Lôi quang vũ dực ở sau lưng Kỷ Ninh vỗ một cái, lập tức hóa thành một đường cong phi hành khiến cho Phù Khai tuyệt vọng, rất đơn giản đã có thể lách qua được dám khôi lỗi, trùng thú đang công tới.

Lập tức, Kỷ Ninh trực tiếp bay về phía Phù Khai.

- Đáng chết, đến đây đi, đến đây đi, ngươi muốn giết ta hay sao?

Phù Khai điên cuồng, hắn chủ động bay đi về phía đám khôi lỗi, trùng thú này. Chỉ cần ở cùng một chỗ với đám trùng thú, khôi lỗi, như vậy nếu như Kỷ Ninh muốn giết Phù Khai thì nhiên sẽ bị mười tám cỗ khôi lỗi, năm mươi tám đầu trùng thú này vây công.

- Ồ? Vẫn còn giãy dụa, không có tác dụng gì đâu.

Kỷ Ninh nhướng mày, tay phải Kỷ Ninh đặt lên bên trên thanh kiếm ở sau lưng hắn.

Roẹt..

Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh rời khỏi vỏ!

Tốc độ của Kỷ Ninh rất nhanh, trực tiếp đuổi giết về phía Phù Khai, đồng thời hắn cũng gặp phải một đầu trùng thú giống như chim, toàn thân là lân giáp màu đen đánh tới.

Phanh!

Bàn tay tay trái của Kỷ Ninh tùy ý vung lên, giống như đập một con ruồi vậy. Bàn tay của Kỷ Ninh tương đương với đầu trùng thú kia, toàn bộ đều đánh vào trên thân thể của đầu trùng thú này, khiến cho đầu trùng thú này lập tức bị đánh bay ra.

- Tới tốt.

Phù Khai nhìn thấy Kỷ Ninh đang đuổi giết đến ở sau lưng lại còn đại hỉ, bởi vì chung quanh hắn đã bắt đầu có khôi lỗi và trùng thú càng ngày càng nhiều rồi.

- Một khỏa đạo phù này của ta đủ để ngăn cản mấy lần công kích toàn lực của hắn. Chỉ cần hắn bổ trúng ta một lần, như vậy ta có thể mượn lực trốn xa hơn một chút. Mà hắn sẽ rơi vào vòng vây của trùng thú và khôi lỗi, quá ngu xuẩn a, không ngờ lại chủ động xông tới.

Phù Khai kích động như điên, bởi vì lúc trước Kỷ Ninh đều lần lượt dựa vào tốc độ để bỏ qua đám trùng thú, khôi lỗi này.

Cho tới bây giờ đối phương vẫn không có ác chiến với đám khôi lỗi trùng thú, đây là lần đầu tiên rơi vào trong hiểm cảnh. Cho nenem ới khiến cho Phù Khai cảm thấy rất có hi vọng.

Sưu.

Kỷ Ninh nhanh chóng vọt tới.

Phanh.

Thần thể cường hãn của hắn đụng phải một cỗ khôi lỗi, trực tiếp va chạm khiến cho đầu khôi lỗi kia bị đụng cho lung lay.

Rốt cục Kỷ Ninh cũng đã xuất kiếm, Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh trong tay hắn lập tức hóa thành một đạo huyết quang cực lớn. Đạo huyết quang thê lương đáng sợ này xẹt qua trời cao, trực tiếp bổ về phía Phù Khai.

Kiếm ý bổn nguyên thức thứ hai… Vạn Thần thức!

- Này … Chuyện này...

Sắc mặt của Phù Khai bỗng nhiên đại biến, bởi vì lúc một kiếm đáng sợ này của Kỷ Ninh đánh xuống, loại kiếm ý nồng đậm thô bạo mà huyết tinh này trực tiếp lan tràn vào trong đầu của hắn, khiến cho hắn không tự chủ được mà sinh lòng sợ hãi.

Không giống với. Không giống như lần thứ nhất trước đó a!

Lần trước một kiếm của Kỷ Ninh mới chỉ làm cho uy năng của đạo phù hắn tiêu hao mất hai thành, mà lúc này chợt nhìn cũng là kiếm chiêu như vậy. Thế nhưng khí tức lúc này nếu so với lần trước thì còn đáng sợ hơn nhiều, hắn có cảm giác như ngay cả Chân Linh cũng phải run rẩy và sợ hãi.

Phanh! Kim quang chung quanh hắn lập tức rung động lắc lư, sắp bị phá hỏng.

Kiếm qunag sau đó bổ vào trên người Phù Khai, Phù Khai bị đánh trúng, miệng hộc ra một búng máu tươi. Sắc mặt lập tức trắng bệch, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng nhìn về phía Kỷ Ninh đang đánh tới:

- Làm sao có thể, tại sao lại có thể như vậy được chứ? Hộ thân đạo phù còn có tám phần uy năng, sao thoáng cái lại rách cho được? Phá vỡ đạo phù mà còn có thể gây tổn thương cho ta? Ta có thần thông hộ thể, ta có Đạo Chi giáp y a. Chẳng lẽ một kiếm của hắn đã có được uy năng có thể sánh ngang với Sinh Tử Đạo Quân hay sao?

- Giết, giết, tất cả trùng thú bắt đầu giết chóc đi, giết chết trùng thú khác, giết đi.

Trong mắt của Phù Khai hiện lên vẻ mỉa mai, nhìn thấy một kiếm đáng sợ này của Kỷ Ninh, hắn đã tỉnh ngộ rồi.

Hộ thân đạo phù ngay cả một kiếm cũng không đỡ nổi, yêu nghiệt này đâu phải là tồn tại mà hắn có thể ngăn cản được chứ? Chỉ sợ coi như là đám trùng thú thì cũng chỉ một kiếm là tan mà thôi. Hắn và A La Dịch vốn đã không phải là đối thủ của đối phương.

- Giết đi, tất cả tự giết lẫn nhau đi. Ngươi không có giết một đầu trùng thú nào, có lẽ ngươi đnag muốn khống chế chúng đúng không? Ha ha, nằm mơ đi.

Phù Khai vô cùng điên cuồng nói.

Những khôi lỗi mà A La Dịch khống chế kia không có cách nào tự hủy được.

Mà những trùng thú mà hắn khống chế, hắn cũng không có cách nào khiến cho trùng thú tự sát, dù sao trùng thú cũng là sinh mạng, bản năng của sinh mạng chính là sinh tồn a! Thế nhưng hắn lại có thể làm cho đám trùng thú tự giết lẫn nhau, một loại phương thức phát triển quen thuộc nhất của đám trùng thú chính là tự giết lẫn nhau, cắn nuốt thôn phệ, đầu sống sót cuối cùng sẽ càng mạnh hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.