Ông Tô, bà Tô và một nhóm bác sĩ, y tá lũ lượt chạy lên sân thượng.
Tô Cẩm Tú đang chống cây gậy, cũng không biết leo lên đây bằng cách nào, lúc này đang ngồi bên lan can, bóng dáng tuyệt vọng đó doạ cho hai ông bà lão hết hồn hết vía.
“Cẩm Tú, con mau xuống đây đi! Đừng có đến nơi nguy hiếm như vậy!”
Bà Tô chỉ mong có thế nhanh chóng chạy qua đó kéo con gái mình về, nhưng lại bị Tô Cẩm Tú gào thét ngăn cản.
“Đừng qua đây! Nếu như có bất cứ người nào tiến lên một bước thì con sẽ lập tức nhảy xuống!”
“Được, được rồi, mẹ không qua đó nữa, con gái, con bình tĩnh một chút đi, đừng có nhảy đó nha!”
Bà Tô bị doạ đến hai chân đều mềm nhũn ra, phải dựa vào người chồng thì mới miễn cưỡng đứng vững, Bà ta của lúc này nước mắt đã chảy khắp cả mặt “Ông ơi, ông mau nói gì đó đế con gái chúng ta xuống đây đi..”
Ông Tô bị đẩy đẩy mấy cái thì mới áp chế sự lo lắng âu trong lòng và bắt đầu khuyên giải con gái.
“Con gái ơi, con nhanh xuống đây đi Đừng khiến ba mẹ lo lắng nữa, nhanh xuống đi, tuổi tác ba mẹ lớn rồi, không chịu nổi cú sốc thế này đâu.”
Một giây ghi nhớ.
“Đủ rồi: Tô Cẩm Tú lạnh lùng cắt ngang lời khuyên giải của ba mình, trong ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Đôi chân này của con không còn nữa rồi, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Ba nói sẽ giúp con tìm bác sĩ giỏi chẳng qua là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-con-thien-tai-di-danh-tong-tai/1718993/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.