Chương trước
Chương sau
Nhưng Diễn Mạnh Tùng không phải loại người dễ bị bắt nạt. “Thu lại mấy lời tự cho là đúng của ông đi, tôi không phải loại người bỉ ổi như ông nghĩ đâu.” “Ồ? Cho nên cậu không muốn hợp tác với tôi sao?” “Bảo tội giết người là không thể nào” .
“Giả vờ thanh cao như vậy, có ích lợi gì đâu? Trên thế giới này cá lớn nuốt cá bé, cậu không ra tay, sẽ không chiếm được đồ mình thích đâu. Chúng ta cũng chỉ là đáp ứng nhu cầu của mỗi bên, hợp tác với nhau”
“Mấy chuyện hợp tác này của ông, tôi không có hứng thú chút nào.” Diễn Mạnh Tùng cúp điện thoại.
Lâm Bảo Tầm nhìn bộ mặt tức giận kia, thêm nội dung vừa nghe thấy, cũng đã đoán ra đối phương là ai.
“Cơ Tưởng Thừa này có ý gì khi gọi cuộc điện thoại này? Tại sao đột nhiên tìm anh hợp tác?”. “Tôi cũng muốn biết ông ta đang suy nghĩ gì”.
Diễn Mạnh Tùng thở dài, sau đó quay đầu dặn dò với Lâm Bảo Tâm: “Phía bên Tô Cẩm Tú, anh bảo người ta canh giữ chặt hơn, mấy ngày nay đừng để bất cứ ai tới phòng bệnh đó. Sau khi cô ta tỉnh lại thì lập tức nói cho tôi biết”.
“Được, tôi biết rồi”. Thời Ngọc Diệp cũng không biết chuyện bên Diễn Mạnh Tùng.
Vừa về nhà, đã đưa con chip cho bé hai Thời Bảo Thiên đi nghiên cứu. Phong Thần Nam đương nhiên cũng không chịu yếu thế, cùng con trai vào phòng làm việc nghiên cứu.
Thời Ngọc Diệp lâu rồi không nghỉ ngơi thật tốt, trực tiếp tự giam mình trong phòng ngủ một giấc. | Chờ đến khi cô tỉnh lại, biết được dữ liệu trong con chip mới khôi phục được hai mươi phần trăm.
“Ý hai người nói, con chip này dùng để lưu trữ kí ức? Nhưng mà kí ức là thứ có thể chuyển thành số liệu được sao?”
“Đây là điều rất khó hiểu” Bé hai khẽ thở dài, chậm rãi giải thích.
“Bọn họ đã động rất nhiều vào con chip này, đặc biệt cách một thời gian sẽ tự động xóa sạch một đoạn kí ức trong đầu Tô Cẩm Tú, sẽ chuyển hóa những kí ức ấy thành số liệu, lưu trữ bên trong con chip”.
“Con chip này còn có một chức năng, chính là sẽ thực hiện sửa đổi một đoạn kí ức của Tô Cẩm Tú, nhưng không ảnh hưởng đến hoạt động hằng ngày của cô ta. Làm như vậy thì sẽ không ai nhận ra điểm khác thường, bởi vì cô ta cũng giống như mẹ, trước kia mẹ cũng hoàn toàn mất trí nhớ như vậy”.
“Mặc dù con không biết những người này sao có thể lưu trữ kí ức bên trong con chip, nhưng như vậy đủ để chứng minh khoa học kỹ thuật của đối phương đã phát triển hơn so với nhiều quốc
gia.”
Sau khi bé hai giải thích xong, Thời Ngọc Diệp như có điều suy nghĩ nói: “Đến cả công nghệ đen này cũng có thật sự không phải là đối thủ bình thường.”
Phong Thần Nam lại không cho là đúng nói. .
“Công nghệ đen này đã có từ mười năm trước, chỉ là khi đó nó liên qua đến mấy vấn đề phẩm chất và đạo đứng con người, bị rất nhiều quốc gia cấm. Con chip này cũng không phải là điều gì bí mật trong nghề, chỉ cần có thể tìm cách mua được, cũng có thể sử dụng, không cần có công nghệ đặc biệt gì cả.”
Thời Ngọc Diệp nhướn mày nhìn Phong Thần Nam, hỏi: “Sao anh biết rõ như vậy?”
“Trước đây Phong thị từng thử khai thác lĩnh vực khoa học kỹ thuật, cho nên có ý nghiên cứu một thời gian, biết rõ những chuyện này cũng không phải là lạ, hơn nữa trong lĩnh vực này anh cũng không thiếu người này”.
“Vậy anh biết mua công nghệ đen này ở đâu sao?” “Đương nhiên biết rõ. Chỗ kia đúng là chỗ anh định mang bé hai đi xem một chút.”
Phong Thần Nam nói xong, không chỉ Thời Ngọc Diệp, ngay cả bé hai cũng sáng rực mắt lên: “Thật sao? Ở đâu ở đâu?”
“Con mắt của Sahara” Bé hại nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt. “Con mắt của Sahara? Chính là nơi có nền văn minh Atlantis trong truyền thuyết sao?” “Chính xác. Ở trong tâm của sa mạc Sahara, căn cứ nghiên cứu nằm ở dưới lòng đất.” “Trời ơi, thật sự có căn cứ nghiên cứu xây ở dưới lòng đất sa mạc..” . Bé hai vẫn còn chìm trong khiếp sợ, Thời Ngọc Diệp lại nghĩ khả thiết thực hơn.
“Dựa theo trình trạng này của chúng ta, sợ rằng không thể bỏ chuyện ở nơi này lại, liều mạng chạy đến sa mạc Sahara.”
“Không sao” Phong Thần Nam đồng ý với quan điểm của cô: “Mặc dù chúng ta không tiện đi đến đó, nhưng cũng có thể liên lạc với đối phương hỏi cách phục hồi lại con chip, chỉ có điều cần một chút thời gian.”
“Nếu đã như vậy, vậy để cho anh liên lạc với họ đi.”
Trao đổi xong, xế chiều hôm đó cũng nhận được điện thoại của Diễn Mạnh Tùng, Tô Cẩm Tú tỉnh rồi.
Vì thế buổi tối Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp lại đến phòng nghiên cứu kia.
Trong phòng bệnh, Tô Cẩm Tú vừa tỉnh lại, bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy vô cùng xa lạ với bốn phía xung quanh, trong ánh mắt kia sợ hãi, Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng như vậy của cô ta.
“Mấy người là ai? Mấy người định làm gì tôi?”. Nhìn thấy người lạ đi đến, phản ứng đầu tiên của Tô Cẩm Tú là co lại một góc giường.
Lâu rồi chưa nhìn thấy Tô Cẩm Tú còn sống, hôm nay vừa gặp, cảm thấy cô ta thật sự gầy đi. rất nhiều, có cảm giác không đủ dinh dưỡng.
Thời Ngọc Diệp nhìn phản ứng như vậy của cô ta, cảm thấy không đúng.
Người bình thường mất trí nhớ, tỉnh lại cũng sẽ không nhận ra ai, sao cảm xúc sợ hãi lại mạnh. mẽ như vậy. Sao Tô Cẩm Tú lại run lên vì sợ khi vừa thấy bọn họ?
Cổ và Phong Thần Nam nhìn nhau, ra hiệu để anh ra ngoài chờ, chỉ để lại mỗi cô ở đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phong Thần Nam rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người phụ nữ, cảm xúc sợ hãi của Tô Cẩm Tú cũng giảm bớt.
Thời Ngọc Diệp từ từ đi đến, giọng điệu mềm mỏng nói: “Đừng lo lắng, tôi là bác sĩ, tôi đến để kiểm tra cho cô”.
Tô Cẩm Tú nửa tin nửa ngờ, trong đôi mắt vẫn còn có chút cảnh giác. “Cô là bác sĩ?”
“Đúng vậy, trên người cô còn chỗ nào không thoải mái không? Nói cho tôi nghe một chút, tôi kiểm tra giúp cô”.
“Đầu tôi hơi đau, không nhớ rõ chính mình là ai”.
Thời Ngọc Diệp đặt tay lên cổ tay của Tô Cẩm Tú nghiêm túc bắt mạch, sau đó lại kiểm tra đồng tử của cô ta.
“Bác sĩ, cô có thể nói cho tôi biết, tối là ai? Nhà tôi ở đầu không?” Tô Cẩm Tú cẩn thận từng chút một hỏi. Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng thu tay lại: “Yên tâm, chúng tôi rất nhanh sẽ đưa cô về nhà” “Thật sao? Mấy người không muốn nhốt tôi ở đây, cả đời không cho tôi ra ngoài sao?”
Thời Ngọc Diệp nhìn cô ta, đáy mắt xuất hiện chút kinh ngạc, không chút vết tích thu ánh mắt lại, ừ một tiếng: “Sẽ không nhất cô lại, đêm nay chúng tôi sẽ sắp xếp người đưa cô về nhà”
“Bác sĩ, tôi cảm thấy trông cô rất quen… Có phải chúng ta biết nhau từ lâu rồi không?” “Coi như là thể đi” “Là bạn tốt sao?” “Không phải” “Ừ… Vậy tôi tên là gì?” “Cô tên Tô Cẩm Tú”
Tô Cẩm Tú nghe xong cái tên này, cụp mắt suy nghĩ, suy ngẫm rất lâu, vẫn không có bất kỳ ấn tượng gì.
Thời Ngọc Diệp thu mỗi một cử chỉ hành động của cô vào trong mắt, cũng không lâu sau đã nói rời đi.
“Cô nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa sẽ có người đưa cô về nhà” Ra khỏi phòng bệnh, Diễn Mạnh Tùng và Phong Thần Nam đã chờ ở bên ngoài. “Cơ thể cô ta không có gì đáng ngại, lát nữa sắp xếp người đưa cô ta về nhà họ Tô đi.” “Có phải quá nguy hiểm khi đưa cô ta về không?”
“Tô Cẩm Tú bị bắt đi lâu như vậy, có lẽ nhà họ Tô bên kia rất lo lắng. Sau khi đưa cô ta trở về, lại sắp xếp người bí mật xem xét, tôi đoán người đứng sau bức màn này không có khả năng lại ra tay”
Diễn Mạnh Tùng sầm mặt lại.
“Này cũng không hẳn Hôm nay Cơ Tưởng Thừa chủ động liên lạc với tôi, báo tội giết chết Tô Cẩm Tú. Tôi không đồng ý, tôi đoán ông ta có thể tìm cơ hội khác để ra tay”
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam sững sờ. “Cho nên hiện tại xác định người đứng sau bức màn này chính là Cơ Tưởng Thừa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.