Nguyên Thanh Lam nheo mắt nói:
“Nói ít làm nhiều. Chỉ có thực lực mới có thể thuyết phục được người ta. Hôm nay tôi sẽ cho anh ta thấy, tôi không phải là kẻ vô dụng như lời anh ta nói.”
Nói xong, anh nghiêm túc chuẩn bị nấu nướng.
Trong phòng riêng, mấy ông cháu đã ngừng chơi trò tàu điện hình người, thay vào đó là chơi bài và chơi board game, để mặc Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp ở một bên.
Thời Ngọc Diệp thấy sắc mặt của Phong Thần Nam không tốt lắm, cố ý nói đùa:
“Nhìn anh có chút ghen tị.”
“Anh đang nghi ngờ rằng mình có khi không phải con đẻ”
“Tại sao?”
“Anh chưa bao giờ thấy ba mình thể hiện một vẻ mặt từ bi, hiền hòa như vậy.”
Trong mắt Phong Thần Nam, ba anh là một người ba nghiêm khắc, chưa bao giờ thể hiện tình yêu ba con với mình, thậm chí anh còn không thể tưởng tượng được khi bản thân thể hiện tình yêu của ba mình sẽ như thế nào.
“Và quan trọng hơn là..”
“Chuyện gì?”
“Anh chưa từng nghe con trai gọi mình một tiếng ba, mấy tên nhóc này lại đi nhận ông nội trước, bọn chúng không để anh vào mắt sao?”
Thời Ngọc Diệp tiếp tục nói đùa:
“Vậy thì anh phải ngẫm lại xem tại sao mình vừa không được ba thương vừa không được con yêu chứ”.
“…”
Khóe miệng anh giật giật, toàn thân sởn cả gai ốc.
“Cũng may là anh có vợ, chỉ cần vợ yêu, vợ thương anh là được rồi.”
Ba Phong mặc dù vui đùa cùng các cháu nhưng vẫn lặng lẽ theo dõi con trai và con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-con-thien-tai-di-danh-tong-tai/1718937/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.