Thời Uyển Ngôn dẫn nhóm con trai xuống xe, đi xuống trước mặt Trịnh Nhạc Huân, nói lời cảm ơn tự đáy lòng: “Tổng giám đốc Trịnh, anh đã vất vả rồi, mấy hôm nay và tới bây giờ anh đã thay tôi giải quyết nhiều chuyện như thế”
“Đâu có đâu có, đều là nhiệm vụ thuộc trách nhiệm của tôi thôi mà”
“Những rắc rối còn tôn đọng đều để tôi tự giải quyết, nhưng mà tôi vẫn còn có một chuyện này phải kính nhờ anh vậy”
“Cô Thời cứ nói đừng ngại ạ.”
“Mấy đứa con trai này của tôi, giao cho anh trông nom hôm nay hộ tôi nhé.”
sạn Anh ta đường đường là đại diện của một chỉ nhánh, tuy rằng năng lực quản lý ngày thường không được xem như là ưu tú nhất, nhưng thật sự cũng hơi khó để tiếp nhận chuyện này. Chẳng lẽ anh ta đã suy bại đến nỗi phải làm bảo mẫu rồi ư?
“Chuyện đó… Cô Thời, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện chăm sóc trẻ con cả…”
“Đừng lo lắng, chúng nó rất hiểu chuyện, cứ làm việc theo lời của bọn nó là được.”
Làm theo những điều mà tụi trẻ con sai bảo, thế mà còn không khó à?
Trịnh Nhạc Huân liếc đám trẻ đứng phía sau Thời Uyển Ngôn.
Sau bé tròn tròn nom như nhân bản của nhau đồng thời nhìn về phía anh ta, không nói một lời, ánh mắt trong suốt, tạm thời không tìm hiểu được tính cách cụ thể ra sao, khiến anh ta bất an khôn kể.
Cuộc đời Tình Nhạc Huân sợ nhất là tụi nít ranh, thế mà bây giờ vừa mới bắt đầu anh ta đã phải trông nom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-con-thien-tai-di-danh-tong-tai/1718866/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.