Vân Mặc Tích và các vệ sĩ canh gác bên ngoài ngôi nhà, nhưng không đi theo cùng.
Thời Ngọc Diệp đi theo Đằng Dạ Hiên vào phòng, cảm xúc của cô càng lúc càng dâng trào.
Nhìn cảnh vật và đồ vật trước mặt, tất cả đồ đạc đều không sai lệch so với khung cảnh mà cô mơ, lúc này cô mới hiểu ra đó không phải là mơ mà là ký ức của mình.
“Cô Thời, tôi lên gặp tổng giám đốc Phong, cô có thể đợi ở dưới lầu trước”
Khi Đằng Dạ Hiên có thể nhìn thấy, Ngọc Diệp có cảm xúc lẫn lộn về căn phòng này, anh ta chỉ đơn giản là yêu cầu cô ấy xuống lầu đợi và mình đi tìm Phong Thần Nam.
Cô gật đâu, đứng một mình trong phòng khách, không hiểu sao lại muốn khóc.
Nhìn lên phòng ăn, trong đầu Thời Ngọc Diệp chợt xẹt qua cảnh cô và Phong Thần Nam nhiều lần ngôi cùng bàn ăn.
Mỗi bức tranh chồng lên nhau.
Đôi khi cô ngôi đây ăn một mình, đôi khi hai người, và đôi khi một mình anh.
“Đây là nhà của chúng ta?”
Khi nói câu này, cô chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, không khỏi nghẹn ngào.
Làm sao lại có một nơi như vậy, nơi khiến người ta cảm xúc phức tạp, tựa như nơi này tràn ngập cô đơn buồn bã, khiến người ta sau khi ở lâu cũng cảm thấy vô cùng cô đơn.
Cô cảm thấy đầu càng ngày càng đau, có thứ gì đó sắp phát ra, nhưng lúc này, tiếng cảm thán của Đẳng Dạ Hiên truyên đến từ lầu hai.
“Tổng giám đốc Phong! Tống giám đốc Phong!”
Trái tim cô thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-con-thien-tai-di-danh-tong-tai/1718849/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.