Type: Alex Pooh
Đến khi trời sáng hẳn, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Bác sĩ vừa bước ra đã gặp ngay Kiểm Biên Lâm, hai người họ trao đổi vài câu ngắn gọn. Đối phương báo cho anh biết ba anh đã được chuyển thẳng từ phòng phẫu thuật sang phòng hồi sức cấp cứu. Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là ông đã lớn tuổi mà nay trong người lại có mười mấy cây đinh thép, sớm muộn cũng phải phẫu thuật lớn nữa, xương hông cũng phải thay đổi thành nhân tạo.
Đây được xem như là tin tốt có thể tạm thời trấn an lòng người, Sơ Kiến và ba mẹ cô đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai mươi tư giờ sau, chú Kiểm được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường. Trong quãng thời gian đó, Kiểm Biên Lâm luôn né tránh cơ hội nói chuyện trực tiếp với Sơ Kiến. Chỉ đến khi anh muốn thay cho ba mình một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ mới mở lời với cô: “Em ra ngoài hỏi thử y tá xem khi nào bác sĩ mới đến khám”.
Sơ Kiến ậm ừ, đi ra ngoài được hai bước rồi nghĩ lại thấy hình như có gì đó không đúng lắm. Không phải bác sĩ vừa mới đi hay sao?
Phía sau bỗng vang lên tiếng rèm bị kéo lại như một sự giải thích cho lời “nói dối” vừa nãy của anh.
Đến ngày thứ ba, người giúp cô thoát khỏi tình cảnh ai nấy đều im lặng đến khó xử này lại chính là cô giáo Lý trở lại thăm bệnh với một túi hoa quả trên tay. Cô Lý nói chuyện với chú Kiểm vài câu rồi hiền hậu nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mandarin-cua-toi/1213854/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.