Edit&Beta: Yến Phi Ly
Tin chiến thắng truyền tới kinh thành, Lục Diêu cũng đã trên đường về. Mọi chuyện sau đó của biên quân đều có Binh bộ thị lang Phương Phi Kỳ xử lí, hắn từ khi giữ chức Chỉ huy sứ cẩm y vệ cho tới bây giờ làm việc đều là kiểu “Lo giết không lo chôn”.
Qua khỏi trấn An Bình, vẫn là đại mạc tà dương như máu, cát bụi khô ráo bị gió cuốn mù mịt, không biết từ chỗ nào thổi tới, cũng không biết thổi về nơi đâu. Đêm đó Lục Diêu lại mơ thấy một hồ nước. Có điều lần này trong mộng không có người cùng du hồ, chỉ có một mình hắn chẳng hiểu tại sao lại đứng trên cây cầu nhỏ. Không phải cây cầu nhỏ ở Tây hồ kia, nhưng cũng là một tòa danh xứng với thực.
Nhìn không thấy đầu cầu cũng không thấy đuôi cầu, một cây cầu đá lại tựa như trống rỗng bồng bềnh trên nước, bị bao trùm bởi màn sương trắng dày đặc, tiến vào màn sương chỉ thấy rất lạnh. Hồ nước này cũng không phải Tây hồ. So với Tây hồ thì rộng hơn rất nhiều, đưa mắt nhìn quanh, mọi nơi đều nhìn không đến cuối.
Một giấc mộng vô cùng yên tĩnh mà lại rét lạnh. Mặt nước lăn tăn gợn sóng, mặt hồ phủ sương mờ vạn năm. Cầu lạnh đường cũng lạnh, tiến lùi đều chỉ là hư không.
Rồi sau đó mơ màng tỉnh dậy khỏi giấc mộng, trời còn chưa tới canh bốn. Lục Diêu nằm nghiêng nghe ngoài trướng tiếng gió rít gào, hắn tựa hồ đột nhiên thấu hiểu, cái gì gọi là năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-phong-vu-ha-tay-lau/2994832/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.