Edit&Beta: Yến Phi Ly
Hàng năm khi đến thời điểm cuối năm, đại quản sự Phùng phủ đều phải thức tỉnh tinh thần toàn bộ người trong phủ, chuẩn bị hầu hạ đám người đến tặng quà. Dựa vào danh nghĩa chúc Tết, trước phủ Cửu thiên tuế thật sự là mỗi ngày ngựa xe như nước, nịnh bợ tiến cống, có việc muốn nhờ, từng tốp lại từng tốp. Lễ vật nào phải trình chủ tử xem qua, cái nào trực tiếp cất vào khố phòng người nào cho vào gặp Cửu thiên tuế, kẻ nào tự mình đuổi ra khỏi phủ, đều phải cẩn thận cân nhắc, làm cho quản sự Phùng phủ mệt nhọc bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, nhức đầu nhức óc.
Phùng Phượng cũng từng đem phong cảnh náo nhiệt này như việc vui mà hưởng thụ, lại chống cự không nổi tuổi tác dần lớn, cuối cùng lại càng nhàm chán. Đầu xuân năm sau liền muốn đối chọi chính diện với Đông Lâm đảng, năm năm trù tính, thành bại tại một lần này, mặc dù lão làng như Phùng Phượng cũng có chút không yên.
“Theo những gì ta phân phó, bộ Hộ bên kia có chuyện gì thì truyền tin ngay,” Ngày đó Phùng Phượng triệu Phùng Sanh tới nha môn Đông Hán, bàn bạc vài câu công sự, mới nhấp trà dặn, “Cha con ta cũng lâu rồi chưa gặp mặt, sáng sớm ngày mai, theo ta đi chùa Đàm Chá hai ngày, thuận tiện tìm chút thanh tĩnh.”
“….Vâng,” Phùng Sanh đứng bên cạnh ghế của Phùng Phượng, đưa tay đè lại chén trà y định đưa đến bến miệng, “Trà nguội rồi, đổi chén khác đi.”
Ra khỏi nha môn, Phùng Sanh đi tới bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-phong-vu-ha-tay-lau/25292/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.