Lời vừa dứt, gương mặt Trần Thuyên liền biến sắc. Anh thở hắt ra một hơi, chầm chậm nói: "Trẫm không đồng ý."
Ơ kìa, ai vừa mới bảo tôi muốn gì cũng sẽ chấp thuận ấy nhỉ? Lại còn xưng trẫm, biết lúc nào phải dùng khí thế áp bức người khác ghê đấy.
Tôi tỏ ra bối rối: "Quan gia..."
Trần Thuyên lặp lại, giọng trầm xuống: "Trẫm không đồng ý, nàng chớ nói thêm nữa."
Không khí giữa chúng tôi như tụt xuống âm mười độ, rét lạnh bao trùm. Lông mày anh nhíu lại, dứt khoát không rời mắt khỏi tôi. Tim tôi nhảy dựng lên một cái, thấy mình hèn nhát đi bao nhiêu.
Rốt cuộc với thần thái của một vị hoàng đế, chỉ một cái liếc mắt thì Trần Thuyên cũng đủ áp đảo tôi rồi. Quả thật, đối với một đứa dân đen lễ nghi thì thiếu còn bố láo lại có thừa như tôi thì anh đã quá bao dung.
Mỗi lần gặp mặt, Trần Thuyên luôn bày ra dáng vẻ lười nhác ểnh ương, nụ cười nhàn nhạt luôn vương trên khoé môi, gần như chưa bao giờ nổi giận với tôi cả. Vậy mà lúc này đây, dường như Trần Thuyên đã đeo lên chiếc mặt nạ Hoàng đế thường ngày, khiến tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay tức khắc.
Tôi nuốt nước bọt: "Trước tiên... Quan gia có thể nghe vài lời của tôi được chứ?"
Trần Thuyên khẽ gật đầu.
Tôi nhấp một ngụm rượu hoa cúc, bỗng thấy tỉnh táo hơn đôi phần. "Quan gia có nhớ giao thừa năm ngoái người đã từng nói gì với tôi không?"
Cả người anh thả lỏng, ánh mắt cũng hiền hoà hơn. Trần Thuyên cười nhẹ: "Trẫm muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444944/quyen-1-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.