"Tiểu thư Niệm Tâm nổi danh lại trông tầm thường quá nhỉ?" Quận chúa Thánh An nhếch cái miệng nhỏ, lấp ló má lúm đồng tiền.
Vị quận chúa này có dung mạo không tồi chút nào, khuôn mặt tròn, lông mày hình trăng non, đôi môi chúm chím đỏ mọng. Trông thì tưởng là một cô gái ngây thơ trong sáng, ai biết được miệng lưỡi ghê gớm quá thể.
Nghe Thánh An nói năng không chút khách sáo nào, tôi chỉ cảm thấy tức cười.
Trước đây, khi rảnh rỗi tôi vẫn thường tự hỏi liệu nguyên nhân vụ mất tích của quận chúa Thánh An ngày đó có thật sự như tôi suy đoán hay không. Giờ đây thái độ muốn gây sự của cô ta đã rõ ràng như mặt trời ban trưa, có lẽ tôi đoán đúng rồi.
Mắt nhìn đám trẻ con sắp chạy xa, tôi mỉm cười nói thật nhanh: "Khi nãy là tôi vô ý va vào quận chúa. Giờ tôi phải đi có việc gấp, nếu quận chúa không phiền thì vài hôm nữa tôi sẽ tới phủ tạ lỗi sau."
Đương nhiên là lời nói gió bay, tôi chẳng việc gì phải bớt quỹ thời gian quý báu để mà đi cúi đầu với cô ta cả.
Chưa kịp rời bước, Thánh An phía đối diện đã quát lên: "Đứng lại!"
Hầu gái Xuân Hương có chủ nhân ở đó nên khá mạnh miệng, chỉ vào mặt tôi nói: "Quận chúa còn chưa lên tiếng, các ngươi không được phép đi đâu hết."
Ái chà, như thế này có được gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng không nhỉ? Ngày đó cô ả còn khúm núm một câu "bẩm cô", hai câu "dạ vâng" mà giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444934/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.