Trước cổng nhà anh em họ Đỗ kia là một cây phượng vĩ lớn. Chớm thu, trên cây chỉ còn sót lại vài ba đóa hoa đỏ rực, như điểm tô cho màu lá xanh rì.
Khi ấy, tôi và Trần Thanh đang đứng dưới gốc cây mà tranh cãi. Anh không hiểu vì sao tôi phải đòi theo anh và Nguyễn Tái về lộ Bắc Giang cho bằng được.
Tôi cười hì hì, thản nhiên nói: "Chuyện liên quan tới tôi thì làm sao tôi có thể bỏ qua được?"
Trần Thanh híp mắt, nhìn tôi dò hỏi.
Tôi đá nhẹ vào chân anh một cái: "Rõ ràng là đi điều tra vụ bắn tên, vậy mà phải bịa ra một câu chuyện trộm cắp đến là chi tiết như vậy!"
Trần Thanh có chút ngạc nhiên.
"Lời nói của học sĩ Tái quá nhiều sơ hở." Tôi chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn anh. "Thứ nhất, từ câu chuyện mất tiền mà học sĩ Tái kể thì sẽ có hai người liên quan tới câu chuyện. Đó là tôi, và anh. Tiếp theo là câu nói 'Ít nhất... cũng không thể để kẻ làm điều xấu đắc ý, khiến người tốt bị liên lụy', đó chẳng phải là đang nhắc đến tôi vì đã chịu thay anh một mũi tên hay sao?"
Trần Thanh trợn tròn mắt nhìn tôi, không đáp lời.
"Thực ra khi nghe học sĩ Tái nói, tôi chỉ có chút nghi ngờ. Không để ý thì thôi, tôi cẩn thận nhớ lại một lượt mới thấy mấy câu cảm khái này hoàn toàn không phù hợp với nội dung phía trên gì hết á... khụ..." Luyên thuyên một hồi tôi mới nhận ra mình nói chuyện "hiện đại" quá, chẳng biết Trần Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444919/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.