Trần Thanh đứng cạnh tôi, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Nàng vào đó một mình... không sao chứ?"
Tôi gật đầu, đoạn đưa tay lên vỗ về trái tim đang đập mạnh liên hồi.
Hồ Nguyên Đức theo cái phất tay của Trần Thanh, mở khóa căn phòng thẩm vấn Tống Chí Khiêm. Tôi bước vào, bắt gặp đôi mắt thâm quầng của hắn đang chăm chú nhìn tôi.
Cố gắng tỏ ra thật lạnh lùng, tôi kéo ghế ngồi xuống, mặt đối mặt với Tống Chí Khiêm.
Mắt hắn đảo về phía cửa, rồi chuyển về tôi, soi xét, đánh giá. Mất một lúc lâu, tôi và hắn chỉ duy trì trạng thái đấu mắt như vậy.
Không biết mục đích của gã là gì? Đúng là tò mò muốn chết mà.
"Rốt cuộc vì lý do gì mà muốn gặp riêng tôi?"
Tống Chí Khiêm phì cười, nhún vai: "Ta chỉ muốn gặp con ả cuối cùng mình bắt được mà thôi."
Thằng nhãi này, vào tù rồi mà vẫn muốn trêu đùa ông đây.
Còn chưa biết nên đáp lại thế nào thì hắn lại lên tiếng: "Bắt ngươi... cũng khiến ta bị bắt."
Tống Chí Khiêm hất đầu ra phía cửa, gằn giọng: "Ngươi và hắn có quan hệ gì?"
Hắn? Hồ Nguyên Đức?
Hẳn người mà Tống Chí Khiêm muốn nói đến chính là Trần Thanh. Anh đã cứu tôi từ dưới căn hầm của Tống Chí Khiêm lên, thậm chí còn đạp đổ bàn thờ Thần giữ của ngay trước mắt hắn. Nhưng vì sao Tống Chí Khiêm lại hỏi đến Trần Thanh? Hắn biết anh hay sao?
Tôi vắt chéo chân, đáp: "Liên quan quái gì tới ngươi nhỉ?"
Trước khi bước vào căn phòng này, tôi đã dặn bản thân phải thật bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444917/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.