"Há rằng ta chẳng nhớ mi
Xa xôi chẳng thể nào đi tới cùng."
Tôi không hề nghĩ tới việc thằng cha Tống Chí Khiêm kia vốn chẳng hề quan tâm tới việc tôi có hiểu gã ý nghĩa bài thơ mà hắn đọc hay không. Cái mà hắn muốn chỉ là một lời tuyên bố.
Tống Chí Khiêm gặp tôi qua Đoàn Nhữ Hài là điều chắc chắn xảy ra, chỉ là trước khi hắn tìm được cách để gặp tôi thì tôi đã tự dẫn xác tới trước mặt hắn rồi. Và quan trọng hơn là trực tiếp tạo điều kiện để Tống Chí Khiêm cho người theo dõi tôi.
Những điều này về sau tôi mới được biết, còn trước đó đều chỉ là nghi ngờ.
Khi tôi tỉnh dậy, chỉ cần cử động một chút liền nhận thức được rằng cả thân người đã bị trói cứng trên một chiếc ghế bằng đá. Có dây thừng quấn quanh bụng, đồng thời cả hai tay và hai chân cũng bị trói. Hai bàn chân trần được đặt trên thứ gì đó lạnh lẽo, không phải là sàn nhà.
Không biết tôi đã hôn mê được bao lâu rồi. Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn quanh, nơi tôi bị nhốt tối như hũ nút, dường như không có lấy một tia sáng, chẳng thể phân biệt được ngày đêm.
Tôi quan sát xung quanh rồi nhìn lên trên, cách tôi một khoảng có một ô vuông lọt vài tia sáng xuống. Nếu tôi không nhầm thì đó chính là cửa, rất có khả năng nơi này là một tầng hầm.
Vậy rốt cuộc có phải là tôi bị tên giết người mà đám người Trần Thanh đang truy đuổi bắt cóc hay không?
Tôi rùng mình một cái, ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444915/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.