Tôi chỉ doạ dẫm vậy thôi chứ thực ra muốn tới phủ Kiểm Pháp để kiện lên Đại an phủ sứ không phải chuyện dễ dàng.
Chúng tôi sẽ phải soạn ra một đơn kiện, sau đó đem tới cung phủ nộp đơn cùng một chút tiền phí. Tiếp theo là phải đợi cho tới khi đơn kiện của mình tới tay Đại an phủ sứ.
Đối với tôi, chờ cũng không có vấn đề gì. Về cơ bản thì hiện tại tôi cái gì cũng không có ngoài thời gian. Nhưng Phạm Bân không chờ được, vấn đề này cần phải giải quyết nhanh chóng.
Suy nghĩ trong chốc lát, một mặt tôi giới thiệu chức danh to lớn của Đỗ Quân, một mặt bảo Đỗ Chi gọi thêm người tới làm chứng. May thay trong đám người đang hóng chuyện ngoài kia lại có vài học trò – đại khái là tôi cần người biết chữ và quan trọng là không quen biết để đảm bảo tính công bằng; thêm vào đó, tôi đang định nói Đỗ Quân đi tìm thêm một thầy thuốc tới thì vừa hay có một người đàn ông lớn tuổi giơ tay.
Vậy là đủ. Không cần quan binh nhưng lại có Ngũ đô chỉ huy sứ ở đây, người đàn bà kia không dám kêu ca thêm nữa.
Thấy chuyện bị làm to ra thế này, người đàn bà có chút run sợ.
Sau khi dặn dò Đỗ Quân xong xuôi, tôi lẻn ra rồi chen vào đám đông phía ngoài.
Trong ba người Đỗ Quân, Đỗ Chi và Phạm Bân thì người có thể giữ được thái độ bình tĩnh nhất là Đỗ Quân. Phạm Bân đang là "đối tượng bị xỉa xói", đương nhiên không thể đứng ra làm chủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444911/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.