Ông trời đúng là luôn dành cho tôi một mức ưu ái nhất định.
Bay ngược thời gian về quá khứ rồi mà vẫn không thể tránh nổi khuôn mặt chết dẫm của Phùng. Gì nữa đây? Trần Thì Công là kiếp trước của Phùng à?
Ngoài sự ngạc nhiên, tôi còn phải tự đè nén bản thân tránh việc chạy lên cho hắn một đạp bằng cách gửi đến hắn một cái lườm thật sâu đậm.
"Niệm Tâm?" Trần Thanh khẽ chạm vào tay tôi, gọi một câu.
Tôi vỗ vào tay anh một cái, ra hiệu mình vẫn ổn. Nhưng vì lý do gì mà tôi phải để người khác biết mình không sao cơ chứ? Và hơn nữa, Trần Thì Công nhìn thấy tôi lại để lộ muôn vàn sắc thái. Từ cứng đơ người, cho đến sợ hãi và tới giờ là... khinh rẻ?
Phải rồi, tôi và Trần Thì Công có quen biết từ trước. Lần ấy nghe cha hắn nói thì chúng tôi cũng khá thân thiết, vậy đáng ra Trần Thì Công phải tươi tỉnh mặt mũi lên chứ. Cái bộ dạng như muốn tiễn vong của hắn đâu phải là dành cho một người bạn cũ?
Tôi liền huých tay Trần Thanh, tỏ vẻ rất bình tĩnh mà thì thầm hỏi: "Này, vì sao con trai của Đại an phủ sứ lại có vẻ không ưa tôi cho lắm nhỉ?"
Không gọi tên để chứng tỏ tôi không muốn có liên quan gì tới hắn hết.
Trần Thanh cúi thấp đầu, cũng bình tĩnh không kém đáp: "Nghe nói hắn đã hứa hôn với nàng, nhưng cuối cùng lại lên kinh đô và lấy người khác."
Câu trả lời của Trần Thanh thật ngoài dự đoán.
Tôi vì quá choáng váng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/444909/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.