Nhờ thân phận đặc biệt của Hồ Yên, tôi và cô nàng dễ dàng qua mặt từng lớp lính canh, nhanh chóng bỏ lại cấm thành sau lưng.
Khoang xe chật chội, Bách Chu và Hồ Yên đều ngồi phía ngoài, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng đôi phu thê kề tai nhau thì thầm.
Tôi nghiêng người tựa vào vách, khẽ vén tấm vèn thô, dõi mắt trông ra phía ngoài. Đêm đen tĩnh lặng, ven đường chẳng có lấy một ngọn đèn. Vó ngựa thong thả gõ xuống nền đất, nương theo ánh trăng mà đi.
Di chuyển liên tục, rạng sáng chúng tôi mới dừng lại để người và ngựa được nghỉ ngơi chốc lát.
Rời khỏi khu vực thành thị náo nhiệt, nhà dân dần thưa thớt, thứ mà chúng tôi bắt gặp nhiều nhất chỉ là cây cỏ xanh rì. Hồ Yên lánh sang một góc rửa mặt và giãn gân cốt, Bách Chu ngồi xếp bằng dưới gốc xoan lớn, hai mắt nhắm hờ.
Lựa một phiến đá nhẵn nhụi gần đó, tôi chậm rãi ngồi xuống, yên lặng xé miếng bánh khô khốc bỏ vào miệng. Quầng mắt thâm đen, hai cánh môi đều bợt màu, đúng là Bách Chu đã không quản ngày đêm thúc ngựa trở về để đón tôi.
Vì Trần Thuyên đã gặp nạn.
"Bách Chu, tình trạng của Quan gia hiện tại thế nào rồi? Ý tôi là trước khi cậu rời đi ấy." Nghe tôi cất lời, Bách Chu nâng mi mắt, hướng ánh nhìn nhạt nhẽo về phía tôi.
Cậu ta đưa tay lên quẹt mũi một cái: "Tuy rằng không nguy tới tính mạng nhưng... Mà thôi, tốt nhất là tiểu thư nên trực tiếp gặp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-thien-hoa-vu/2296750/quyen-2-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.