“Ngon không, đại phiền toái?” Thẩm Dương vẻ mặt mong đợi.
“Chẹp.. chẹp.. Hơi mặn rồi!” Mẫn Như nếm vài lần trong miệng đưa ra kết quả.
“Không làm nữa.. Cái thứ năm vẫn thất bại.” Thẩm Dương chán nản ném cái mũ đầu bếp dưới đất, ngồi “phịch” thẳng xuống.
“Anh không có kiên trì thì sao thành công được?” Mẫn Như nói, ngồi theo hắn.
“Tôi đã cố rồi… Cô thấy đó, không cháy thì mặn, không mặn thì khét, bánh lúc thì cứng, lúc thì vụn.”
“Không sao, anh cẩn thận lắm rồi! Chỉ là do không may mắn thôi!” Mẫn Như vỗ vai.
“Cô đang vừa đấm vừa xoa bằng lời nói vào mặt tôi đó!” Thẩm Dương cọc cằn bảo.
“Đâu có, tôi nói sự thật, hồi mới biết nấu ăn tôi còn kém hơn anh nữa! Có một món hoành thánh mà nấu đến tám lần, lần cuối người lớn ăn vào bị đau bụng.”
“Haha.. Tôi kêu cô là đại phiền toái thì đúng là đại phiền toái! Rồi mọi người nói gì sau khi hết đau bụng.” Thẩm Dương cười lớn, tò mò hỏi.
“Ông tôi xoa đầu bảo tôi đã gắng hết sức! Hoành thánh rất ngon nhưng nhớ chú ý liều lượng… Thật ra tôi đã bỏ nhầm thuốc sổ cho cả nhà!” Mẫn Như bồi hồi về kiếp trước.
Hắn ngã ra đất cười nghiêng ngả, một đầu bếp xuất sắc như cô, hắn nào biết cô có quá khứ khó quên thế được. Mẫn Như đang tâm trạng nhớ về kiếp trước, nhất là quá khứ của cô thế mà gặp phải cái tên thần kinh vô duyên chỉ biết cười ha hả, khác nào chặt đứt tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-tro-lai/2104281/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.