Sáng hôm sau…
- Đây là bạch đậu khấu! – Mẫn Như kinh hô.
- Mẹ! Đây là một loại cây dại thôi, cần thiết phải kinh ngạc đến ngốc luôn không? – Bối Bối chu miệng chê bai.
- Con mới ngốc! Cái loại cây dại trong miệng con ở thành phố muốn mua cũng phải thuộc nhà quyền quý mới mua nổi đó! – Mẫn Như tụt hứng nhìn con bé.
- Loại cây này đắt như thế sao! – Lạc Lạc ngỡ ngàng.
- Đúng! Mẹ mua một bịch để làm gia vị cho món mới cũng phải bỏ ra năm phần lợi nhuận ba tháng của cửa hàng chúng ta! – Mẫn Như sâu xa nói.
- Woa! Con không biết nó lợi hại như thế! – Bối Bối mắt sáng rực nhìn cái cây.
- Nói cho mẹ biết tụi con hái ở đâu!
- Mẹ ra đây! Mẹ đi qua được cái cây cổ thụ đó là một mảnh cây dại! – Bối Bối kéo Mẫn Như ra khỏi lều, chỉ tay nhìn cây cổ thụ ở phía xa đó.
- Các con dám đi mà không có người lớn đi theo sao!! – Mẫn Như truy vấn.
- Dạ không! Sáng nay tụi con đi theo cậu tập thể dục! – Lạc Lạc xua tay.
Mẫn Như vòng sau cây đại thụ. Cô sững sốt không thôi! Đây là cuộc sống hiện đại nhưng vẫn còn vô số loại thảo mộc xanh ươm mọc lên, xem ra khu vực này được bảo hộ rất tốt.
Sau đó, cô xắn lại tay áo mình, tiến về phía trước, một tay nhổ lấy cây bạch đậu khấu đó lên, trên mặt cô ánh lên nụ cười rạng rỡ.
“A a a.....” trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-tro-lai/2104262/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.