“Con nhớ cách hai giờ phải xoa thuốc một lần, thuốc sẽ phát huy tác dụng chân sẽ không còn sưng” Tiêu Chính Uy xoa đều thuốc vào chân Bối Bối, thận trọng dặn dò, giọng nói vừa trầm vừa dịu.
“Cảm ơn cha” Bối Bối cúi nhẹ đầu thật lòng bày tỏ.
“Về chuyện? À chuyện này sao?” Tiêu Chính Uy ngạc nhiên nhìn con gái,
“Cha..cha đã cứu con” Bối Bối lúng túng nói nhỏ.
“Con là con gái của ta, không phải nói lời cảm ơn như thế” Tiêu Chính Uy hơi không thoải mái lên tiếng.
“Đó không phải là một câu nói dành cho con bé” Mẫn Như đột ngột xuất hiện mang theo tiếng phản bác.
Tiêu Chính Uy lẫn Bối Bối ngước lên, anh và cô bé đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Mẫn Như, cô cất bước đi về phía anh với Bối Bối đang ngồi, nhẹ nhàng mỉm cười “Con bé là con anh thì đã sao? Anh đã cứu con bé thì bắt buộc phải có một câu cảm ơn, đó là cách mà Bối Bối được dạy dỗ! Con làm tốt lắm bảo bối!”
Cô xoa đầu con gái rồi nói tiếp “Lời cảm ơn biểu thị sự kính trọng và biết ơn những gì người khác đã làm cho mình, khi cảm ơn và xin lỗi được bày tỏ một cách chân thành sẽ giúp mọi người dễ cư xử với nhau hơn”.
Tiêu Chính Uy phì cười lên tiếng “Em lại dùng đạo lý để nói chuyện với tôi? Chắc có lẽ em không biết, từ trước đến nay chưa có ai lại dùng lý lẽ mà dám nói thẳng với tôi! Người đầu tiên có thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-tro-lai/2104260/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.