Chương trước
Chương sau
“Tạm biệt” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu, anh cúp điện thoại, đứng dậy xoay người.   

Một cảnh giống như bốn người một nhà, người đàn ông cao lớn vững chãi trên tay bế bé trai và bé gái, bên cạnh đi theo một cô gái thanh tú vừa đi vừa nói nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.  

Mọi người gần đó lẳng lặng nhìn hai người chậm rãi bước đi, vốn là đường phố ồn ào lại phảng phất hoàn toàn yên lặng một góc, nhiều cô gái suýt xoa ngưỡng mộ gia đình đẹp như tranh vẽ hạnh phúc trước mặt. 

Họ cũng muốn có một người chồng tuấn tú và có hai đứa con xinh xắn ở trước mắt này, cô quả thật rất may mắn khi có một gia đình tuyệt vời như thế. Đây là gia đình tiêu biểu của thời đại mới này. 

Tay nhét vào trong túi quần thành nắm đấm, qua lớp kính bên tòa nhà đối diện trên cao, Tiêu Chính Uy lẳng lặng đứng đó thu hết tất cả vào con ngươi âm u lạnh lẽo.

Một cảnh tưởng khiến anh không kịp chống đỡ bị một quả tạ ngang nhiên rơi thẳng xuống đầu người cao ngạo như anh. 

Tiêu Chính Uy chợt xoay người lại, lạnh lùng quét mắt nhìn bỗng chốc đá mạnh vào bình hoa, mất khống chế nóng nảy rống to “Ngô Mẫn Như, cô dựa vào mình tiểu thư quyến rũ đàn ông, ôm ấp trước mặt bọn trẻ, người phụ nữ không xấu hổ”

Bình hoa đầu tiên là quay trong trên mặt thảm vài vòng sau đó mới va vào tường vỡ thành mảnh vụn ở dưới đất. 

Anh đi về phía cửa lớn, thu hồi vẻ lạnh lùng thường có, mở cửa, ra dấu hiệu cho vệ sĩ của mình kêu người thu dọn bình hoa bị vỡ trong phòng, lấy tờ chi phiếu được kí sẵn trong túi quần ra đưa cho vệ sĩ còn lại, chi phí đền bình hoa bị anh đá vỡ.

Vệ sĩ và nhân viên phục vụ bước vào trong liền hoang mang, bình hoa chất lượng tốt như thế, lại có số sui xẻo gặp phải người đàn ông mạnh bạo một cước đá vỡ bình hoa tan nát thành vụn. 

Mẫn Như và Thẩm Dương cho bọn trẻ vào cửa hàng gà rán bên đường. 

Cửa hàng gà rán này nổi tiếng ngon số dách của thành phố D ngày thường đã đông, mấy ngày Lễ như thế càng đông hơn nữa. 

Thời điểm cửa hàng nghịt khách như vậy, khó trách bốn người phải đứng đợi một lúc mới có chỗ cho bốn người bọn họ.

Thẩm Dương nhận được phiếu bé ngoan muốn thưởng cho hai bảo bối của hắn một bữa tối ngon lành. Hai đứa trẻ hứa với hắn cái gì sẽ thực hiện xuất sắc, không phụ lòng ba nuôi của chúng. 

Mẫn Như bễu môi nhìn cảnh tượng ngứa mắt này, không thấy Thẩm Dương hai bé con của cô là hai đứa trẻ đứng đắn, thế mà gặp hắn liền khắc biến thành bộ dạng làm nũng quấn quýt không rời, điệu bộ của chúng vô cùng lả lơi, õng ẹo.

Kỳ thật cô đã giáo huấn bọn trẻ vài lần, những lần trước đều tác dụng, gần đây lại xuất hiện nhưng bộ dạng còn chảy nước hơn trước.

Mẫn Như nào biết, bị cô giáo huấn vài lần xong, hai bảo bối trong lòng uất ức đi mách Thẩm Dương đòi lại công bằng.

Mọi người trong nhà ngoài khu ai cũng biết, cô có cái miệng đanh đá cỡ nào, mỗi lần đấu khẩu với cô thì hội chứng đau tai của hắn tái phát, nên không muốn khẩu chiến với Mẫn Như.

Hắn lại xót  cho hai cục bánh bao nhỏ bị Mẫn Như bắt nạt, bày ra thâm kế khi có Mẫn Như bỏ ngay bộ dạng lả lơi, õng ẹo đi, khi nào có hắn muốn bày ra thế nào, cô cũng sẽ không nói vì có hắn ở sau lưng hai đứa rồi.

Lâu ngày nuôi dưỡng thành tính làm cho hai ông bà cụ non có chút tính cách quái dị. Đâu mà ra tất cả là do sự sủng ái đến tận trời của nhà họ Thẩm giành cho hai đứa nhóc này, đặc biệt người có công nhất chính là Thẩm Dương.

Phần gà rán gia đình chính hiệu được bày tới bàn, thơm lừng chút nữa bọn trẻ chảy luôn nước miếng, ánh mắt sắc bén của Mẫn Như hướng tới, Lạc Lạc, Bối Bối ngoan ngoãn xách mông đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh rửa tay rồi quay về bàn của bốn người.

Gà rán ngon trước mắt sắp sửa bọn họ được thưởng thức nhưng hai miệng nhỏ không quên hô to “Mời dad và mami ăn tối”. 

Không chờ Mẫn Như có cơ hội gật đầu, Thẩm Dương gật đầu trước, nói bọn họ có thể ăn được rồi, xem ra hai đứa nhóc này thấy thịt là sáng mắt, hắn nở nụ cười vui vẻ đưa thịt gà cắt sẵn vào miệng. 

Bốn người lập tức bị cuốn vào bữa tối của món gà rán số dách thành phố D này. 

Ngoài kia trời bắt đầu chuyển màu sẫm báo hiệu một buổi tối lại bắt đầu. Không khí se lạnh của mùa thu vẫn không thể nào dập tắt ngọn lửa sôi động ở ngoài đường, âm nhạc đường phố lẫn tiếng reo hò của mọi người.  

Vào 19 giờ tối nay, buổi lễ khai mạc sân cỏ chính thức khai mạc cùng sự góp mặt của rất nhiều ngôi sao trong làng giải trí, hứa hẹn sẽ diễn ra sôi động nhất lịch sử Tuần lễ truyền thống.

Nhưng chưa đến giờ hàng nghìn người đã đổ dồn về phía sân vận động lớn nhất thành phố D, ban tổ chức từ sớm đã có mặt để chuẩn bị sân khấu biểu diễn, kiểm tra an ninh của buổi lễ.

Bối Bối ăn no liền lười biếng đi bộ, nằng nặc làm nũng đòi Thẩm Dương bế, hắn không bế cô bé mà để Bối Bối cõng lên cổ, cho thấy hắn vô cùng cưng chiều cô bé  nhỏ này. 

Lạc Lạc ăn xong muốn đi vệ sinh, Mẫn Như đi theo tiện thanh toán tiền ăn, vừa ra hai người thấy cảnh này, một màn làm người ta ghen tị. 

Cô sẽ không ghen tị và Lạc Lạc cũng sẽ không, chỉ là người ngoài nhìn vào quá chói mắt đi. Mấy cô bé nhỏ nhìn thấy con gái nhà cô luôn miệng gọi Thẩm Dương là “dad”, thái độ của hắn lại cưng chiều con bé, nhìn vào ai cũng tưởng họ là cha con thật.

Dĩ nhiên mấy cố bé nhỏ ấy cũng bắt cha mình làm điều như Thẩm Dương cõng bọn họ lên cô, có người được có người không, sau đó là một màn náo động của trẻ nhỏ trong cửa hàng.

Cả bốn người cô lập tức rời đi, ở lại chắc chắn sẽ gây cảnh gà bay chó sủa mất, họ đi về phía nơi hàng nghìn người hội tụ xem buổi thi đấu. 

- Bối Bối! Hôm nay con nhõng nhẽo rất nhiều rồi! Lát nữa chú Thẩm vào trong sẽ rất bận rộn không được nhốn nháo bằng không mẹ phạt con chép phạt năm mươi lần đoạn làm đứa trẻ ngoan trong cuốn sách hôm qua chúng ta đọc! – Mẫn Như nghiêm giọng chỉnh đốn 

- Dạ! Con hứa với mami sẽ không quấy nữa! Mẹ đừng phạt con! – Bối Bối chu cái miệng nhỏ, nắm hai tai nhận lỗi.

- Được! Nhớ lời con nói! Có bốn người làm chứng! – Mẫn Như nhìn Bối Bối vui vẻ mỉm cười

Bốn người bọn họ đến sân vận động, Thẩm Dương là khách mời nên được bố trí chỗ ngồi rất tốt, có thể thấy toàn cảnh của trận thi đấu. Những vị khách mời khác cũng dắt gia đình đi theo, họ bất ngờ khi thấy hắn đi chung với một cô gái và hai đứa trẻ.

Báo chí có đăng tin gần đây vua các giải thưởng Thẩm Dương xuất hiện với hai đứa trẻ lạ trên đường, mặc dù không nhìn thấy được mặt hai đứa trẻ nhưng thấy sự chăm sóc chu đáo của hắn, tin tức lại rầm rộm.

“Vua các giải thưởng có con năm tuổi với người tình bí mật”

“Thẩm Dương vua giải thưởng kết hôn từ năm năm trước”

“....”

“....”

Hàng loạt tin tức được đăng rầm rộ lên mạng, nhưng hắn không lần nào lên tiếng phản đối hay thừa nhận, chỉ im lặng mặc báo chí đưa tin. 

Hôm nay lần đầu tiên hắn xuất hiện với hai đứa trẻ lạ ấy cùng một cô gái đươc cho là mẹ của hai người. Bốn người họ đi bằng đường phía sau sân khấu nên không gây ồn ào, hiện tại những người ngồi quanh bị chấn động không nhỏ. 

Ánh sáng của sân khấu quá chói mắt không nhìn thấy rõ được mặt Mẫn Như nên mọi người không nhận ra cô, nếu không có ánh sáng chói mắt một số người trong giới thượng lưu chắc chắn sẽ nhận ra cô bởi chuyện tình tay ba nhà họ Tiêu Ngô quá nổi tiếng. 

Được một lúc chai nước suối trong tay bọn trẻ sạch sẽ, chúng lại than khát nước, nhân viên phục vụ không biết chạy đi nơi nào, hắn đành đứng dậy đi tìm nước suối. 

Tiêu Chính Uy suốt một buổi tâm trạng rơi vào trạng thái nặng nề, hình ảnh bốn người như một nhà xuất hiện trong đầu hắn. Người đàn ông đó là ai? Bọn trẻ của anh vô cùng quấn quýt người đàn ông đó.

Hai đứa trẻ tươi cười với hắn trông vô cùng hạnh phúc, cái này còn hơn là anh đấu thua vật giá trong lúc đấu giá nữa. Đau lòng mà nói con cái của mình chưa bao giờ nở nụ cười thản nhiên có chút yêu thương với mình như thế.

Chiều nay Mẫn Như đi sau Thẩm Dương nên nhìn từ phía trên tòa nhà đối diện khiến Chính Uy hiểu lầm cô và hắn đang sánh bước hạnh phúc trước mặt bao người. 

Thẩm Dương vui vẻ cầm ba chai nước suối quay về chỗ ngồi, vô tình đụng phải Chính Uy không hề hay biết.  

Anh đang suy nghĩ thì bị đụng một cái làm cho anh giật mình nhìn người đụng mình thấy được bóng dáng chút quen mắt này và chiếc áo thun màu xám của người đàn ông chiều nay, anh đứng dậy đi sát phía sau đập nhẹ vai người phía trước.

Thẩm Dương có người đặt sau chạm vào mình, bàn tay một người đàn ông, hắn liền đề phòng định quay sang vật ngã người phía sau. Là người đàn ông biến thái suốt ngày đi theo theo dõi hắn chụp hình về đời tư của hắn? Còn ngang nhiên đập vai hắn nữa chứ phải cho tên này một bài học! 

Cánh tay hắn chuẩn bị vực ngã người ngoài sau thì người này cũng nhanh tay biết võ nghệ né được cú lộn ngược của hắn. Lúc này bốn mắt chạm vào nhau, hai người thoáng chốc sững sờ vài giây.

Thế nhưng sau đó Thẩm Dương lấy nhanh được tinh thần trước, mặt mày đang nhăn nhó lại nở nụ cười hào hứng:

- Tiêu con! Lâu rồi không gặp! 

- Là anh! Thẩm Dương! – Tiêu Chính Uy gặp lại người chiến hữu của mình trong quân đội khi không nở nụ cười hiếm có chào hỏi.

- Ngại quá! Cú lộn ngược của tôi anh phản ứng rất nhanh! Xem ra vẫn tay chân còn linh hoạt? – Thẩm Dương đấm một phát vào lồng ngực rắn chắc của anh, kiểu chào của quân đội khi gặp lại chiến hữu. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.