Cửa phòng được mở ra, Mẫn Như mệt mỏi đi vào, cô không để ý tiếng động mở cửa của cô làm cho Thẩm Dương đang ngủ ở ghế salon giật mình tỉnh dậy. Bị người khác quấy rầy giấc ngủ, anh tựa hồ cực kỳ khó chịu, trở mình bật dậy, Thẩm Dương nửa tỉnh nửa mơ thấy bóng dáng của Mẫn Như đang khép cửa.
- Rất đúng giờ! Cô đã bỏ đi đâu suốt một bữa tối! Mọi người đều rất lo lắng cho cô!!! – Thẩm Dương nhìn đồng hồ chỉ 12h30 trên tay khuôn mặt có chút châm chọc nồng đậm sự lo lắng, không hài lòng với người con gái đang đứng trước mắt này.
- Có một sự cố xảy ra!! Tôi gặp tai nạn cũng chỉ vừa mới tỉnh thôi! – Mẫn Như cố giải thích cho Thẩm Dương hiểu. Cả người cô như muốn tan rã không có sức để đôi co cãi nhau với hắn.
- Cô nói cái gì? Bây giờ người của cô có bị thương nặng không? – Thẩm Dương sốt ruột nhìn về phía cô quan sát.
- Điện thoại đã bị rớt mất lúc tôi chạy trốn tên ôn dịch kia! Sau đó bị tai nạn và bất tỉnh nhân sự! Nhìn qua chắc là không có! Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy mình ở nhà hắn – Cô ngồi vào ghế lập tức rót mội ly nước rồi hồi tưởng lại chuyện vào lúc nãy
- Tên ôn dịch mà cô nói là Tiêu Chính Uy? Hai người đã....! – Thẩm Dương muốn khẳng định mình suy nghĩ là đúng sau cuộc gọi điện từ máy của Chính Uy đến cho Lạc Lạc.
- Phải! Anh ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhu-tro-lai/2104244/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.